Ánh mắt Tô Lê hốt hoảng nhìn xuống, cuối cùng nhịn xuống tất cả cảm xúc, cười lạnh nói: “ Em ngàn dặm xa xôi đến đây, Giang thiếu lại cho chuẩn bị cho em một sự bất ngờ như vậy.” Dứt lời, cô nhìn anh: “ Giang thiếu, anh nên hiểu, hiện tại trong nước đầy tin đồn, khó khăn mà anh phải đối mặt chỉ e không phải đơn giản chỉ là chút tiền nhỏ. Bây giờ mà li hôn, chắc chắn sẽ khó khăn chồng chất khó khăn, nếu như em là anh, ít nhất hiện tại sẽ không lựa chọn li hôn.”
Trong mắt Giang Thần Hy xẹt qua một tia lãnh lẽo, bình thản nói: “ Đây là đang quan tâm anh?”
Tô Lê cắn môi, cụp mắt che dấu tất cả cảm xúc của mình, cố gắng hết sức để làm bản thân coi như không có gì, bình thản nói: “ Một ngày vợ chồng nghĩa trăm năm, chúng ta tốt xấu cũng là vợ chồng được nửa năm rồi. Nếu bây giờ anh muốn li hôn, ít nhất cũng nên nghĩ cho mình một chút. Dù sao cuộc hôn nhân này vẫn còn giá trị lợi dụng, thì đừng nên lãng phí. Bây giờ li hôn không có lợi cho anh.”
Giang Thần Hy nhìn cô, cuối cùng xoay người không nhìn cô nữa, rút một điếu thuốc châm lửa. Anh hít sâu một hơi, cười khẽ, nói: “ Không cần đâu, coi như là giữ lại cho chúng ta một chút kỷ niệm trong sạch đi. Hơn nữa, trước kia không có em, anh cũng đã trải qua như vậy.”
Dứt lời, Giang Thần Hy hít mạnh hai hơi thuốc, khói thuốc che mắt anh, khiến anh nheo lại, dường như không mở ra được.
Anh dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, quay người nhìn Tô Lê dựa vào một bên, trầm giọng nói: “ Anh phải ở lại đây khoảng nửa tháng, xử lý một số việc ở đây, em…nếu như em muốn ở đây chơi mấy hôm thì anh sẽ cho người sắp xếp.”
Tô Lê không nói gì, nhìn anh.
Rất nhanh, A Hào gõ cửa nói cần phải đi rồi.
Giang Thần Hy ừm một tiếng, trực tiếp đi qua người Giang Thần Hy.
Cuối cùng, bên tai Tô Lê nghe thấy tiếng đóng cửa, cô biết Giang Thần Hy đi rồi.
Sau đó, cô thả lỏng hai tay đang nắm chặt lại, móng tay dài xinh đẹp đã bị gãy mấy cái, máu từ vết móng tay chảy ra.
Cô giơ tay lên, nhìn bàn tay vết thương chằng chịt vì bám chặt vào góc bàn phía sau, cố gắng giữ bình tình không để Giang Thần Hy nhìn ra cảm xúc mà sống chết bám vào.
Cô cụp mắt cười khẽ, cuối cùng vô lực buông thõng tay xuống, khàn giọng nói: “ Anh đã từng nói, cho em một gia đình, sao anh nói mà không giữ lời chứ? Anh ít nhất phải nói cho em, em phải làm thế nào mới đúng… ha, ha ha ha… đều là lừa gạt, ha, đều là lừa gạt…”
Cô vô lực dựa người vào, cuối cùng cũng không chống đỡ được, trước mắt trở lên tối đen, cả người bất tỉnh…
Trên xe, Giang Thần Hy cũng không ngồi cùng xe với Kiều Vi, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, A Hào ngồi ghế phụ phía trên, nhìn kính chiếu hậu trước mặt, do dự một lát mới xoay người nhìn Giang Thần Hy phía sau, cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Thần Hy trầm mặc một lát mới nói: “Lát nữa kết thúc bữa tiệc, tôi trực tiếp đi sân bay, tôi đi Florida được, những cái khác giao cho cậu.”
A Hào đáp một tiếng: “ Tôi biết rồi.”
….
Tô Lê cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô cau mày mở mắt ra, loạng choạng đứng lên, hơi hơi lấy lại tinh thần mới cầm điện thoại, là Hoa Hoa.
Cô xác định bản thân không để người khác nhìn ra bất kỳ bất thường nào mới ấn nút nhận diện thoại: “ Alo, Hoa Hoa?”
“ Chị Tô Lê, em đã làm theo sự phân phó của chị, truyền tin đi rồi.” Hoa Hoa nhỏ giọng nói.
Tô Lê ừm một tiếng, hai tay cô đang runn lên, cô giơ tay muốn cầm cốc nước, nhưng không có chút sức lực nào.
“ Phản ứng thế nào?” Tô Lê cố gắng chống lại hai bàn tay đang run lên, bình tĩnh nói.
“ Đến giờ thì tác dụng không tệ, chuyện chị và tống giám đốc ở Hải thành đã đánh vào mặt bọn họ rồi, hiện giờ lại thêm một đống tin tức hỗn loạn. Sự quan tâm của rất nhiều người đã không còn là chuyện tổng giám đốc vượt tường nữa.”
Tô Lê cụp mắt cười cười: “ Em lại phát đi mấy tin, ví dụ như bộ phim của chị đang chiếu, còn có chị sẽ gửi cho em mấy tấm ảnh ở Mỹ, em giúp chị đăng lên.”
“ Được. Vậy… chị và tổng giám đốc hiện tại đang làm gì?” Hoa Hoa cười hihi nham hiểm hỏi.
Tô Lê cụp mắt, cười cười: “ Được rồi, chị mệt rồi, muốn đi ngủ một lát. Tóm lại là trong nước xảy ra chuyện gì thì em phải báo ngay cho chị nhé. Còn có, không được để ai biết. Chị Thiệu Phương cũng không thể nói.”
“ Được…. chị yên tâm đi.” Hoa Hoa là một trợ lý rất tiêu chuẩn.
Tô Lê cũng không đi về, cô đi mua một chút nước khử trùng, tự mình xử lý vết thương, cắt hết móng tay.
Tô Lê tắm một cái, thay quần áo, đi xuống lầu ăn tối, sau đó ngủ một giấc.
Chiều hôm sau, trước khi A Hào gọi người đến dọn dẹp thì cô đã rời khỏi khách sạn.
A Hào nghĩ cô vẫn còn ở đây nên gõ cửa, nhưng mà giám đốc đi đến nói: “ Phu nhân sáng sớm hôm nay đã rời đi rồi.”
“ Rời đi rồi?” A Hào sững người.
“ A Hào, chuyện gì vậy?” Kiều Vi cùng đi Florida với A Hào nghe tiếng nói chuyện bên này
Liền đi đến hỏi.
A Hào nhìn thấy Kiều Vi, cười nói: “ Không có gì, vốn dĩ muốn đến hỏi phu nhân là cùng đi Florida với chúng ta hay là ở lai đây một đêm, nhưng mà xem ra cô ấy đã đi trước rồi. Cô Kiều, cô và tôi cùng đi Florida chứ? Nhưng mà phu nhân đến rồi, e là tổng giám đốc không có thời gian đi nông trường cùng cô.”
Kiều Vi cười cười nói: “ A Hào, bọn họ không phải sắp li hôn sao, tại sao nhìn có vẻ vẫn tốt đẹp vậy?”
A Hào đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, nghe xong liền bật cười: “ Cô Kiều nghe cái tin này ở đâu vậy? Tiên sinh và phu nhân quan hệ tốt như vậy, li hôn… tôi nghĩ không thể nào đâu?”
Kiều Vi cười cười nói: “Tôi chỉ là tiện miệng hỏi thôi, tại vì tối hôm kia có nhìn thấy thoả thuân li hôn trên bàn làm việc của Thần Hy, cho nên tò mò hỏi.”
A Hào cười cười nói: “ Có lẽ cô Kiều nhìn nhầm rồi. Tiên sinh từ trước đến nay khi đi công tác không bao giờ xử lý chuyện tư, cho nên e là cô hoa mắt rồi.” Dứt lời, anh ta cười cười nói: “ Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi sắp xếp đồ giúp tổng giám đốc, máy bay của chúng ta là 11h trưa, cô Kiều có vấn đề gì không?”
Kiều Vi trầm giọng cười nói: “ Không cần đâu, tôi định đi New York mua sắm, không làm phiền Thần Hy nữa.”
A Hào cụp mắt cười cười: “ Như vậy cũng được.”
Kiều Vi nói xong liền trở về phòng của mình…
Tô Lê cùng Giang Thần Hy đi Florida, cô căn bản không biết Giang Thần Hy ở khách sạn nào, mà cô không muốn gặp rắc rối, liền cố gắng gửi một số ảnh phong cảnh, phân phó Hoa Hoa đăng lên…
Tô Lê ở bên ngoài lăn lộn một ngày, cảm thấy rất mệt. Cảm giác đau đớn trong lòng làm cả người cô tê liệt.
Buổi tối chỉ có thể nhờ vào rượu mà cưỡng ép bản thân đi ngủ.
Cô tự diễn một mình, vốn dĩ trong lòng vô cùng đau đớn nhưng mỗi tấm ảnh đều lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Bởi vì, ngoại trừ điều này ra, cô không biết bản thân có thể làm cái gì.
Cho nên, trước khi đạt được mục đích, chuyện này không thể cam bái hạ phong như vậy.
Cô đi ra khỏi thang máy, trong khi đang nghĩ mình còn làm được cái gì thì liền thấy Trần Miễn đang dựa vào cửa khách sạn đợi cô.
Ngón tay anh kẹp điếu thuốc, vừa đi ra khỏi cửa thang máy liền ngửi thấy mùi thuốc, nhìn đống đầu lọc đầy dưới đất, hiển nhiên anh đã ở đây được một lúc rồi.
Cô đi đến, nhìn anh: “ Cậu đến đây làm gì?”
Trần Miễn hút hết điếu thuốc trên tay, hít sâu một hơn, sau đó vứt đầu lọc trên đất, giẫm tắt, nói: “ Chúng ta vào trong nói được không?”
Tô Lê nhìn anh, không cự tuyệt, quay người mở cửa, Trần Miễn theo cô đi vào.
“ Có chuyện gì mau nói đi? Cậu vào phòng mình tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy.”
“ Cậu uống rượu.” Trần Miễn nhìn cô nói
Tô Lê vừa ở bên ngoài uống một ít rồi mới trở lại.
Tô Lê nhìn anh, bình thản cười nói: “Trần Miễn, mình chỉ hỏi cậu một cậu.”
“ Cậu nói.”
Tô Lê nheo mắt, bình thản nói: “ Tất cả những chuyện này, có phải đều có dự tính hết? tất cả đều được lên kế hoạch sẵn đúng không?”
Trần Miễn nhìn cô, hơi trầm mặc nói: “ Đúng, tất cả đều trong kế hoạch. Chỉ là, cậu là ngoài kế hoạch. Mình không nghĩ đến cậu sẽ làm như vậy. Người khác không biết đều là bị cậu lừa, nhưng cậu cho rằng cậu lừa nổi mình sao? Mình và cậu cùng nhau lớn lên, cậu là người thế nào, mình còn không rõ sao?”
Tô Lê nhìn anh, trầm mặc một lát mới cười khẽ, nói: “ Cho nên cậu đến đây là muốn nhìn xem mình có phải đúng như cậu đoán được?”
Trần Miễn nhìn cô nói: “ Giang Thần Hy căn bản không có ở đây, cậu đang một mình tự biên tự diễn.”
“ Đúng vậy, tự biên tự diễn tự đạo diễn. Anh ấy hiện tại không có thời gian quan tâm, còn cậu từng bước ép anh ấy vào đường cùng. Mà mình chỉ có thể làm vậy, mình không biết là ngoài làm những việc này ra mình còn có thể làm gì.”
“Anh ta sẽ không cảm ơn cậu.” Trần Miễn tỏ ra tức giận: “ Giang Thần Hy căn bản sẽ không tha thứ cho cậu. Cậu cho rằng cậu làm như vậy là có ích sao?”
“ Không có tác dụng cũng phải làm, cậu có thể nói cho tất cả mọi người, tất cả đều là Tô Lê mình tự biên tự diễn, căn bản không có vợ chồng ân ái, tình nồng ý mật nào ở đây cả. Mà mình vốn dĩ không cho rằng mình có thể lừa cậu. Như cậu nói đó, cậu hiểu mình, cho nên mình sẽ làm gì trong lòng cậu biết rõ.”
“Tô Lê!”
Tô Lê cười khẽ một tiếng, nói: “ Nhưng cậu cũng đừng quên, nếu cậu nói ra, mình sẽ làm gì! Trần Miễn, mình sẽ không tha thứ cho cậu! Trần Miễn, mình cái gì cũng không có, ngay cả mạng mình cũng là cậu cho. Giang Thần Hy nói, anh ấy sẽ cho mình một gia đình, tại sao cậu lại huỷ hoại gia đình của mình! Tại sao!