Hai người chỉ mặc quần áo ngủ, tay của anh để ở eo cô.
Tô Lê có ý định đẩy tay anh ra nhưng anh rất bá đạo ôm cô không buông, cô vừa tránh cái tay làm loạn vừa tránh những nụ hôn của anh.
"Đừng..." Tô Lê tránh đi.
Giang Thần Hy áp sát vào cô, anh nói nhỏ bên tai cô:" Tại sao?"
Tô Lê nhắm mắt lại nói:" Đừng có dựa vào em quá gần."
Giang Thần Hy nghe vậy không nhịn được cười, anh dùng lực ôm cô vào trong lòng, anh nói:" Anh nhớ em, muốn ôm em một chút."
Tô Lê định nói gì đó, lời nói tắc ở trong miệng, cô có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của Giang Thần Hy.
"Giang thiếu mệt rồi thì nghỉ ngơi đi." Tô Lê ngoảnh đầu lại nói.
Giang Thần Hy nhắm mắt lại nói:" Anh tin chắc rằng sẽ có một ngày anh sẽ lại bước được vào trái tim của em."
Tô Lê trầm mặc không nói gì.
Gần đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô đã nghĩ về tình trạng hiện giờ giữa hai người họ.
Có lẽ là vì có con rồi cho nên tâm trạng của cô vẫn rất ôn hòa, sau khi bình tĩnh lại cô đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
Cho nên trong 2 tháng này mặc dù không có xảy ra chuyện lớn gì nhưng mà hai người họ chung sống với nhau cũng không tệ.
Quan hệ với Tôn Hàm cũng không tệ, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi uống trà, cô ấy đôi lúc cũng sẽ cho cô một vài lời khuyên.
Cô ấy nói hai người bọn cô không phải là không thể, chỉ là giữa cô và Giang Thần Hy giống như là thiếu mất một phản ứng hóa học dữ dội, phản ứng hóa học này phải khiến cả hai hấp dẫn nhau mà không hoàn toàn hòa tan nhau.
Nghe thì rất là huyền diệu, Tô Lê không có phủ nhận lời nói đó.
Giang Thần Hy nói: Được rồi để anh sấy tóc cho."
Nói xong anh bèn lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra:" Đi ngủ thì tóc phải khô, nếu không sẽ gây bệnh đau đầu, như vậy thì không tốt. "
Sấy tóc xong Tô Lê bèn lên giường, cô trả lời mấy tin nhắn xong bèn nằm xuống.
Giang Thần Hy ở một bên xử lý công việc, mấy tháng nay đều là như vậy, thật ra Tô Lê cảm thấy rất thích tình trạng như bây giờ.
Tô Lê nghĩ, cứ duy trì tình trạng như bây giờ không phải là không tốt, ít nhất thì còn có cơ hội làm lại từ đầu, đem đoạn hôn nhân không đúng quỹ đạo kia trở về đúng quỹ đạo của nó.
Nhưng mà cô không ngờ rằng có những chuyện luôn khiếm người ta trở tay không kịp.
Trời còn chưa sáng, Giang Thần Hy bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Giang Thần Hy bị làm ồn phải tỉnh dậy, anh nhìn Tô Lê ở bên cạnh, cô không có bị tiếng chuông làm tỉnh giấc.
Anh ôm cô vào trong lòng, "Xin lỗi". Anh hôn nhẹ lên trán cô giống như đang an ủi cô vậy.
Anh duỗi tay lấy điện thoại.
Anh dựa vào đầu giường nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?” Anh trầm giọng nói
Là Thiệu Phương gọi, bởi vì không gian xung quanh yên tĩnh, Tô Lê đang ngủ trập trờn cũng nghe thấy tiếng nói chuyện trong điện thoại.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sắc mặt Giang Thần Hy vốn dĩ bình tĩnh lại dần dần có một tầng u ám.
Cuộc điện thoại này anh đều không lên tiếng, chỉ có trước khi tắt máy anh mới trầm giọng nói: “Không cần, sáng hôm nay tự tôi sẽ công bố, cô lập tức đi sắp xếp đi.”
Nói xong anh bèn cúp máy.
Tô Lê thấy sắc mặt anh không được tốt, cô biết chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Là…” Tô Lê đang định nói gì đó nhưng cô bỗng nhiên thấy buồn nôn, cô chạy vội vào phòng WC.
Giang Thần Hy thấy vậy bèn chạy theo, anh rót một cốc nước ấm, anh đứng bên cạnh vuốt nhẹ lưng cô, giúp cô bình ổn lại.
Tô Lê quỳ dưới đất, cô cảm thấy rất khó chịu rất muốn khóc.
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, xoa lưng giúp cô bình ổn lại.
Tô Lê ôm lại anh, qua một lúc cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Giang Thần Hy nhìn cô, anh dịu dàng hỏi: “Cảm giác thế nào rồi?”
Tô Lê lắc đầu, “Vẫn ổn.” Cô nhận lấy cốc nước gừng Giang Thần Hy đưa, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải rất nghiêm trọng hay không?” Trực giác phụ nữ mách bảo cô cuộc điện thoại Thiệu Phương vừa gọi đến có khả năng là vì cô.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, anh trầm giọng nói: “Lần trước em đi bệnh viện kiểm tra bị người khác chụp được xong đăng lên mạng.”
Tô Lê nghe vậy bèn chau mày lại.
Bây giờ internet rất phát triển, tin tức này là tối qua được đăng lên trên Weibo, chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà đến việc bác sĩ làm kiểm tra cho cô, cô mang thai bao lâu rồi, thậm chỉ cả chuyện cô đi Mỹ chờ đẻ, bệnh viện chờ đẻ của cô tất cả mọi thứ đều bị đào ra.
Cô lướt xem Weibo, cô chau mày lại nói: “Chi tiết như vậy, xem ra là có đã âm mưu từ trước rồi.”
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.
Tô Lê nhìn anh, dáng vẻ của anh đầy tâm sự.
Tô Lê không nói gì, cô chỉ trầm mặc nhìn Giang Thần Hy.
“Yên tâm đi, công khai cũng tốt mà.”
Giang Thần Hy nói, trong lời nói của anh có mang ý cười, nhưng mà trong ánh mắt lại chỉ có sự lạnh lẽo, giống như trong nụ cười này của anh có mang theo âm mưu gì đó.
Tô Lê nhìn anh, cô ngược lại rất có hứng thú với lời nói của anh.
Giang Thần Hy vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đến chỗ anh.
Tô Lê cắn môi du dự, không đến nỗi là sự anh ấy nhưng anh ấy khiến người khác cảm thấy cao thâm khó dò, vừa khiến người ta hiếu kì vừa có chút gì đó thần bí.
Giang Thần Hy vẫn ngồi ở chỗ, anh cong môi lên, có cảm giác giống như đang quyến rũ người ta vậy.
Giang Thần Hy mặc dù luôn cố hết sức để bảo vệ cô va đứa bé này, nhưng mà rõ ràng, việc chuyện Tô Lê mang thai bị tung lên mạng anh cũng không hề có chút hoảng loạn nào.
Tô Lê không nhịn được thầm bái phục anh, nói thật lòng cô có chút không biết phải làm sao.
Tô Lê rất muốn biết cách nghĩ của anh, cô không chống lại được sự cám dỗ, cô xuống giường đi đến trước mặt anh.
Giang Thần Hy lại bảo cô ngồi lên đùi anh.
Tô Lê thừa nhận, ở trước mặt Giang Thần Hy cô thường không có quyền chủ động, bình thường cô toàn là bị động, nhưng anh nhìn giống như không có chuyện gì, ung dung tự tại.
Có đôi lúc việc đọ sức này cũng có chút cảm giác đặc biệt.
Cô đi thẳng đến chô anh, ngồi lên đùi anh.
Lúc này Giang Thần Hy mới vừa lòng ôm cô vào trong lòng, một tay ôm cô một tay chỉ vào máy tình rồi nói: “Tí nữa anh có một hoạt động công khai, lão gia cũng sẽ tham gia, đến lúc đó anh sẽ công bố chuyện em có thai.”
Tô Lê kinh ngạc nhìn anh, cô cắn môi, nghiêng đầu nhìn anh, cô có chút không hiểu, “Công khai? Giang thiếu không phải không muốn công khai hay sao?”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, anh cười nhạt, anh nói: “Nếu đã như thế này rồi,nếu mà còn giấu diếm nữa thì mọi người sẽ càng quan tâm việc này hơn, nếu như làm thì phải làm cho kín kẽ không một khe hở còn nếu không thì phải rình rang đi công bố cho mọi người biết.”
Tô Lê dè dặt hỏi anh: “Như vậy…liệu có ổn không?”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, anh duỗi tay ra nghịch mấy sợi tóc của cô, anh nói: “Tin ở anh, chúng ta chỉ có làm như vậy mới tốt cho em và cho con.”
Tô lê nhíu mày lại, cô suy nghĩ một lát mới hiểu ý của Giang Thần Hy.
Giang Thần hy cắn vành tai của cô, anh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ thật tốt cho em và con.”
Tô Lê hít một hơi thật sâu, cô nói: “Thật không biết ai nhiều chuyện như vậy.”
Giang Thần Hy ôm chặt cô, anh cười nói: “Anh còn phải cảm ơn người này, anh không cần tốn sức đưa em ra nước ngoài. Anh có thể để em ở bên cạnh anh, anh sẽ cùng em nuôi dạy đứa bé này khôn lớn.”
Tay của anh nhẹ nhàng xoa bụng của cô.
Bụng của cô đã to lên một ít rồi, thật ra trong lòng cô cũng không nỡ, nhưng mà làm như vậy cũng tốt.
Tô Lê nhìn anh, hàng loạt vấn đề về đứa bé này hai người họ đều có cùng một suy nghĩ chung.
Cô gật đầu, nói: “Được.”
Lúc này má Trương đang gọi bọn họ xuống ăn sáng.
Giang Thần Hy bèn bế cô lên, “Được rồi, nhưng chuyện phiền lòng thì đừng nghĩ nữa, phải đi lấp đầy cái bụng đã.”
“Giang thiếu bỏ em xuống, em có thể tự đi được.” Tô Lê có chút không biết phải làm sao.
Giang Thần Hy nhìn người ở trong vòng tay mình, anh nói: “Tranh thủ lúc này con bế được thì phải ôm nhiều một chút, qua hai tháng nữa là anh không ôm được hai người bọn em nữa rồi.”
Tô Lê cười, có chút không biết phải làm sao…
Nhưng mà Giang Thần Hy ở trước mặt trông có vẻ rất thoải mái, đương nhiên cũng không giấu diếm cái gì,…
A Hào đến đón Giang Thần Hy, ăn sáng xong hai người bèn đi ra ngoài, anh dặn cô mấy ngày nay đừng có đi ra ngoài.
Hoa Hoa cũng đến rồi, cô ấy không hiểu hỏi: “Không biết là tình hình gì luôn. Chị Tô Lê?”
Tô Lê lật xem tạp chí, cô mở miệng định giải thích nhưng không biết phải giải thích ra sao.
Tầm lúc trưa, Giang Thần Hy rất vui mừng tiếp nhận sự phỏng vấn của đám kí giả, anh thừa nhận việc Tô Lê đã có thai rồi. Anh còn nói vì lúc trước đứa trẻ chưa được 3 tháng nên chưa công bố.
Khi phóng viên hỏi lão gia, lão gia đương nhiên là đọc tin tức mới biết chuyện, nhưng trước đám phóng viên lão gia đành phải tỏ ra cực kì vui mừng.
Sau khi hết thúc hoạt động lão gia đối với cách làm hôm nay của Giang Thần Hy cực kỳ bất mãn.
Trong phòng nghỉ, lão gia chất vấn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, anh đáp lời: “Bây giờ ông nội biết không phải cũng giống nhau hay sao? “
Sắc mặt lão gia tối sầm xuống.
Giang Thần Hy nhìn ông rồi cười lạnh, anh nói: “Ông nội, ông nói không có sai, nếu như tin tức này không bị lộ ra ngoài thì con chưa từng có ý định bất kỳ người nào của Giang gia biết về đứa trẻ này! Ông chắc cũng biết là tại sao chứ! Trong lòng ông biết rõ tại sao đứa con của Lạc Nhan lại chết! Có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không? Lúc trước con đã từng nói, con của Giang Thần Hy và Giang gia không có chút quan hệ gì cả. Con sẽ không để chuyện năm đó tái diễn lại lần nữa. Con sẽ không để các người làm hai con của con!” Anh nói xong bèn dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh đứng lên nhìn lão gia đang ngồi ở chỗ đó và nói: “Giang Thần Hy con là mệnh tiện,cho nên người coi con như quân cờ bao năm nay con đều chấp nhận, nhưng mà ván cờ đã bắt đầu rồi, con sẽ không chịu sự thao túng nữa đâu.”