Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 249



Giang Thần Hy cười, đưa tay xoa xoa đầu Tô Lê, thật ra Lục Cảnh Niên là như vậy, ngoài mặt thì như thế, luôn đố kị với Tô Lê, nhưng mà ở góc riêng tư nào đó, anh giờ cũng không thành kiến với Tô Lê như lúc đầu nữa.

Đặc biệt là chuyện lần này, Tô Lê không hề giống như những người phụ nữ khác gặp phải chuyện như thế là hoảng hốt cả lên, cô tuy rằng lo lắng, nhưng mà Lục Cảnh Niên nói, cô giống như trong lòng sớm đã chuẩn bị cho những dự định xấu nhất vậy, chuyện này không phải người phụ nữ bình thường có thể làm được.

Vú Trương tới, cười nói: “Cảnh Niên thiếu gia, tối nay ở lại ăn cơm nhé, cậu muốn ăn gì cứ nói với Vú Trương.”

Lục Cảnh Niên đương nhiên không khách sáo.

Giang Thần Hy cười nói: “Vú Trương, A Hào tối nay sẽ tới ăn cơm, tôi nói với cậu ấy rồi.”

Vú Trương cười nói: “Được được, mọi người nói chuyện đi, tôi đi làm đây.”

Lại nói chuyện thêm một lúc, Tô Lê đột nhiên lại nhớ ra chuyện vừa xong quản gia bên Giang gia có gọi điện tới, nói: “Phải rồi, cuối tuần lão gia bên Giang gia gọi chúng ta qua bên đó ăn cơm.”

Lục Cảnh Niên ở bên cạnh nghe thấy vậy khẽ cười, nói: “Cậu xem tôi nói gì rồi chứ, cậu làm như vậy, lão gia trở về chắc chắn không ngồi yên mà?”

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, từ câu nói của Lục Cảnh Niên trong lòng đại khái cũng có thể hiểu một chút, nhưng mà cụ thể là như thế nào, Tô Lê không rõ lắm.

Nhưng mà sau đó Tô Lê cũng hiểu được một chút từ câu chuyện của họ, Giang Thần Hy nhân cơ hội mất liên lạc lần này, tìm một cái cớ để trước tiên đuổi Giang Hạo Đông ra khỏi công ty, thêm việc thêm một người có tên là Tiền Đổng cũng bị Giang Thần Hy mời ra khỏi hội đồng quản trị, nghe nói cái vị Tiền Đổng này là người của lão gia.

Tay của Giang Thần Hy vẫn cứ nhẹ nhàng vuốt tóc của Tô Lê, lạnh nhạt nói: “ Ông ấy sớm nên nghĩ tới chuyện sớm muộn tôi cũng sẽ làm như vậy.”

Hiển nhiên đã hơn một tháng nay anh bận việc hàng ngày của công ty, lại bận xử lý một số vấn đề nội bộ của công ty nữa, sau đó lại luôn bận bịu chăm sóc cô.

Tô Lê xoa xoa đứa con trong bụng, đứa nhỏ này hình như đang lộn nhào trong bụng cô vậy, không có giây phút nào chịu an phận.

Cô khẽ than một tiếng, hơn một tháng nay chẳng lẽ nghe nhạc uổng công rồi sao, sao mà lại nghịch ngợm thế chứ.

Cái bụng to của cô, nhiệt độ thì càng ngày càng thấp hơn, nhưng cô lại mặc quần áo rất mỏng, cô thấy rất nóng.

Bác sỹ cũng bảo như vậy là bình thường, nhưng mà Giang Thần Hy vẫn có chút lo lắng.

Nhưng mà tâm trạng của Tô Lê lại khá là tốt, cho nên cũng không quá là lo lắng.

Lại đến cuối tuần, Tô Lê cùng Giang Thần Hy trở về biệt thự Giang gia, không biết là ngày gì, người đến khá là đông đủ, trừ có Trần Miễn và Kiều Vy mới kết hôn không lâu ra, thậm chí đến Giang Tiểu Ngữ đã rất lâu rồi không gặp cũng có mặt, nhưng mà chỉ có một mình cô ta, còn cái vị chồng sắp cưới kia, hiển nhiên không thấy đâu, nói là có vụ án phải đi công tác rồi, mọi người cũng lười quan tâm xem có phải thật hay không.

Nghe nói Giang Tiểu Ngữ khoảng thời gian trước có đi Mỹ làm đào tạo phục hồi chức năng, nhưng mà Giang Thần Hy nói với Tô Lê, cô ta thực ra là đi để trị liệu tâm lý.

Từ khi cô ta bị thương, quả thật bị một đả kích rất lớn, tình trạng tinh thần quả thật cũng có chút vấn đề, Giang Thần Hy ép buộc cô đưa cô ta đi Mỹ để tiếp nhận điều trị, dù sao anh cũng không thể không quản được.

Tô Lê cũng chẳng buồn khách sáo với bọn họ, cô mang bầu rồi, cũng sắp sinh rồi, cô cảm thấy bản thân cho dù có đi ngang ra, cũng làm gì có ai dám động vào cô chứ.

Tháng mười một, Yên Thành lại vào mùa đông rồi.

Mấy tháng hàn lạnh qua đi, bên ngoài nhiệt độ lại giảm xuống.

Buổi tối, bác gái nói: “Tối nay đừng về nữa ở lại đi.”

Tô Lê xoa xoa bụng mình, quả thật cái bụng to như vậy thật là phiền phức.

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, bác gái bèn gọi người tới thu dọn phòng cho họ.

Vốn định không ở lại, chỉ là quá là thương Tô Lê phải vác cái bụng to như vậy.

Chị họ lấy một bộ đồ ngủ mang tới, cười nói: “Chị nghĩ em cũng không mang đồ ngủ tới, chị có một bộ đây, mới đó, cho em này.”

Tô Lê cười nói: “vâng, em cảm ơn.”

Chị họ nhìn cái bụng của Tô Lê, cười nói: “Dự kiến sinh là khi nào thế?”

Tô Lê nhìn cô, cô buột miệng nói luôn: “Nhanh thôi, cũng không còn nhiều thời gian nữa.”

Chị họ gật gật đầu, cười nói: “thế tới lúc đó nhớ thông báo cho chị nhé, đã nghĩ ra đặt tên gì chưa?”

Tô Lê lắc lắc đầu, “Chuyện này để Giang thiếu lo, em hiện giờ lười vận động não bộ lắm.”

Người khi mang thai ngơ ngẩn mất ba năm, Tô Lê không cảm thấy cô ngơ ngẩn, nhưng cô lười trông thấy, rất nhiều chuyện, cô cũng lười quan tâm.

Tô Lê tắm xong đi ra, đúng lúc Giang Thần Hy từ bên chỗ lão gia trở về.

Vừa nãy có nghe được mấy câu vọng ra từ phòng sách là giọng nghiêm khắc của lão gia, không nghe kĩ, Tô Lê cũng không hứng thú gì.

“Bộ đồ này ở đâu ra vậy?” Giang Thần Hy nhìn thấy Tô Lê mặc đồ hiển nhiên không phải của cô.

Tô Lê cúi đầu nhìn cười nói: “Chị họ mang tới cho, em thấy vẫn còn chưa cắt mác nên lấy mặc. nhưng mà bộ đồ này không giống như phong cách ăn mặc của cô.”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng cười nói: “Không đẹp.”

Tô Lê ấm ức cúi đầu xoa xoa bụng mình, nói: “Sớm biết thì em đã tự mang đồ của em đi rồi.”

Nếu như cô không mang thai, thì đi về luôn là có thể, nhưng mà hiện giờ cô đang mang bầu, chỉ có thể ở lại thôi.

Giang Thần Hy tắm xong đi ra, điều chỉnh đèn phòng thành đèn vàng ấm.

Tô Lê lười nhác nằm đó, Giang Thần Hy đặt một chiếc gối lên eo cô để cô thoải mái hơn một chút.

Trước mắt là một màu vàng ấm áp, chóp mũi lại là không khí quen thuộc của cô, rất yên tâm.

Tô Lê nhìn Giang Thần Hy bên cạnh hỏi: "Bị lão gia giáo huấn sao?"

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nói.

Anh chưa bao giờ nói những chuyện không tốt với Tô Lê, nhưng mà trong lòng Tô Lê cũng hiểu.

Cô khẽ sà vào lòng anh, nói: " Bất luận anh làm gì, em đều ở bên cạnh anh, Giang thiếu, em sẽ không rời xa đâu."

Giang Thần Hy không nói gì cả, nhưng mà anh siết chặt vòng tay của mình hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Thời tiết bên ngoài khá là tốt, vùng ngoại ô dường như là nơi đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng mà vẫn rất là lạnh.

Tô Lê muốn ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng mà vừa đi tới cửa nhà vệ sinh, cô đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, khẽ rên một tiếng, mím môi lại.

Giang Thần Hy vốn vẫn đang ngủ, nên nghe thấy tiếng của Tô Lê, anh mơ hồ mở mắt ra, cảm giác được cái gì đó không đúng của cô, lập tức xuống giường chạy lại bên cô: "Sao vậy, không khỏe sao?"

"Đau bụng..." Tô Lê thì thầm, cô khẽ co người lại, hai tay ôm lấy bụng.

Giang Thần Hy lo lắng Tô Lê sẽ sinh bây giờ, tuy rằng dự kiến sinh là tháng sau.

"Em chịu một chút, anh đưa em đi bệnh viện ngay bây giờ." Giang Thần Hy có chút hoảng sợ.

Tô Lê ngước lên nhìn anh, lập tức khẽ cười một cái, kéo anh lại nói: "Không cần, không cần đi viện đâu, chỉ là vừa nãy đứa bé hiếu động, nó đá em một cái, chỉ là đá hơi mạnh, giờ thì ổn rồi."

"Thật chứ?" Giang Thần Hy chau mày nhìn cô.

Tô Lê gật gật đầu, "không sao, Giang thiếu không biết đứa nhóc này nghịch ngợm như thế nào đâu, thường nhào lộn trong bụng em."

Giang Thần Hy nhìn cô, thở dài một cái, " Vậy thì tốt."

Thực ra anh cũng rất lo lắng, càng gần ngày cô sắp sinh thì anh càng thấy lo lắng.

Anh khẽ xoa xoa bụng cô, có thể cảm nhận được rõ ràng từng động tĩnh của đứa trẻ trong bụng cô.

Giang Thần Hy thở phào cười nói: " Đúng là một cô con gái sao? Sao mà nghịch ngợm thế chứ? Rốt cuộc giống ai vậy?"

Tô Lê cười cười nói: " Giống em đi."

Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, cười nói: "Có lẽ vậy."...

Khi ăn sáng, đúng lúc gặp Trần Miễn đi chạy bộ bên ngoài đi về.

Anh giờ thường xuyên hay ở đây, anh nhìn Tô Lê và Giang Thần Hy một cái, không chào hỏi gì cả bèn đi thẳng lên lầu...

Tô Lê thở dài một cái.

Thật ra hôm đó cô tìm tới Trần Miễn, ép buộc anh phải hứa rằng không được đâm sau lưng Giang Thần Hy, cô liền biết rằng, có lẽ mối quan hệ của họ tới đó là chấm dứt rồi.

Thực ra trong lòng Tô Lê cũng không phải là không hiểu, trên thương trường làm gì có khái niệm thủ đoạn trong sạchg hay không trong sạch, chỉ cần đạt được mục đích, thì dùng thủ đoạn nào cũng có quan hệ gì chứ?

Sau đó anh cũng không làm như vậy, cô cũng không, họ cũng tới đây là chấm dứt.

Nhưng mà từ biệt thự Giang gia trở về ngày hôm sau cô liền cảm thấy đau đầu, trong lòng nghĩ không biết có phải bị nhiễm lạnh cảm hay không.

Cùng Hoa Hoa đi ra ngoài mua ít hoa tươi trở về, gần đây do cô nghỉ chờ sinh, cho nên công việc duy nhất của trợ lý Hoa Hoa chỉ là ở bên cạnh cô.

Đi bộ đi về, coi như là vận động vậy.

Gần đây bác sỹ cũng yêu cầu cô phải vận động nhiều hơn, sau này sinh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Khi Tô Lê trở về nhà, trên bàn ở phòng khách lại thấy đặt một chiếc hộp hình chữ nhật dài khoảng 50cm.

Vú Trương thấy cô trở về liền lập tức tiến lại cười nói: "Thiếu phi nhân về rồi."

"Vú Trương, đây là gì vậy?"Tô Lê có chút tò mò hỏi.

Vú Trương nói: " Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài mua đồ ăn trở về, đúng lúc gặp ngay người chuyển phát nhanh tới, nói là đồ chuyển phát nhanh của cô. Tôi nhìn bên trên cũng là tên của cô." Nói xong, bà khẽ cười: " Có phải quà của thiếu gia tặng cô không, muốn cho cô bất ngờ mà?"

Hoa Hoa bên cạnh nói: " Bây giờ vẫn chưa tới lễ Giáng sinh, chẳng lẽ là lễ cảm ơn?"

"Lễ cảm ơn?" Tô Lê có chút bất lực bật cười, bởi vì cô biết, Giang Thần Hy là người đến ngay lễ tình nhân là ngày nào cũng không biết, thì anh biết được ngày lễ cảm ơn sao?"

Nhưng mà nếu như anh muốn tặng cái gì đó thì cũng không có gì là lạ, miễn anh vui là được.

Tô Lê khẽ chau mày suy nghĩ, nhưng mà đột nhiên lại tặng quà, cũng không giống với phong cách của Giang Thần Hy lắm.

Giang Thần Hy không phải là một người lãng mạn, thích thì tặng trực tiếp luôn, không thì nói luôn em thích gì thì tự đi mua.

Nghe xong thực sự thấy nhàm chán.

Với sự tò mò, thế là Tô Lê bèn ngồi xuống, kéo chiếc dây buộc màu hồng phấn rất tinh tế ở trên chiếc hộp ra...

Hoa Hoa cũng tò mò tiến lại gần, cười nói: " Liệu có phải là một bộ đồ hàng hiệu cao cấp? Hoặc là đôi giày cao gót loại hạn số lượng mà chị Tô Lê thích không nhỉ?"

Tô Lê cười, nói: "Hai thứ này, hiện giờ chị đều không thể dùng được. Em thật là lại đụng chạm tới nỗi đau của chị có phải không?”

Hoa Hoa lập tức mím mồm lại, cười hi hi nói: "Đâu có đâu có, chị Tô Lê, chị mau mở ra đi, em tò mò rốt cuộc bên trong là cái gì vậy, một chiếc hộp to như thế này?"

Nhưng mà khi Tô Lê vừa mới mở chiếc nắp hộp ra, cô lập tức đánh rơi chiếc nắp hộp xuống đất, lùi về phía sau hai bước, đồng thời phát ra tiếng thét thất thanh...

Hoa Hoa cũng kinh ngạc, nhìn kĩ hơn, sắc mặt biến thành trắng bệch ra, cũng sợ hãi hét lên!

Cô cũng lùi về sau hai bước, chạy thật xa qua một bên, “Tô, Chị Tô Lê, cái … cái này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.