“Cô…” Phương Nghiên tức giận xông lên đánh Tiểu Á, xét cho cùng Tiểu Á là một người lăn lộn nhiều năm, cô ngay lập tức bắt được cánh tay của Phương Nghiên, tiện thể đẫy cô ta một cái…
Tô Lê đứng ở bên cạnh mở miệng can ngăn: “Tiểu Á.”
Lúc này Tiểu Á mới thu tay lại…
Tô Lê nhìn hai người vừa bị đánh rồi nhẹ nhàng nói: “Thành thật xin lỗi, mọi người đều uống say rồi, cô không sao chứ?” Sau đó tầm nhìn của Tô Lê dừng ở trên người Diệp Minh.
Qủa nhiên Trần Miễn ra tay không hề nhẹ, khoé miệng của Diệp Minh bị đánh chảy cả máu.
Diệp Minh cứ mải nhìn Tô Lê, không biết anh ta bị đánh đến nỗi hồ đồ không dám nói gì hay là anh ta không biết nên nói gì, cứ nhìn Tô Lê.
Phương Nghiên cực kỳ lo lắng dùng khăn giấy thấm máu bên khoé miệng của Diệp Minh, không ngừng hỏi Diệp Minh có cần đi bệnh viện hay không.
Nhưng mà Diệp Minh giống như không hề nghe thấy gì.
Tô Lê hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, đừng có ồn ào nữa, đừng có tiếp tục làm trò cười cho người khác. Chúng ta đi thôi.”
Trước khi đi cô còn kéo tay Trần Miễn nói: “Này, cậu vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì, vẫn còn muốn đánh nhau à?”
Trần Miễn nhìn cô, sau đó bèn dìu cô đi ra ngoài.
Tô Lê đã nói như vậy rồi, Trần Miễn đành bỏ qua mọi việc, nhưng mà Phương Nghiên giống như vẫn còn muốn dây dưa không dứt, cô ta đòi báo cảnh sát nhưng mà bị mẹ cô ta ngăn cản lại, “Được rồi, sợ chưa đủ mất mặt hay sao? Đừng dây dưa gì với bọn lưu manh này nữa.”
“Nhưng mà mẹ…” Phương Nghiên vẫn còn định nói gì đó nhưng Diệp Minh căn bản không để ý đến người khác, trực tiếp đứng dậy đuổi theo Tô Lê.
Anh ta cũng không biết tại sao, có lẽ anh ta chỉ muốn xác định Tô Lê an toàn lên xe mà thôi…
Trần Miễn vừa khởi động xe vừa liếc nhìn bóng người qua gương chiếu hậu, nói với Tô Lê: “Tên Diệp Minh đó chả lẽ là lo lắng tớ sẽ đem bán cậu sao?”
Tô Lê dựa vào ghế ngồi, lườm anh ta một cái xong bèn quay mặt nhắm mắt lại nói: “Thật là nhạt nhẽo.”
Hơi rượu bắt đầu xộc lên, cô cảm thấy có chút buồn ngủ.
Trần Miễn khởi động xe, Tô Lê ở bên cạnh mở một chai nước khoáng uống một ngụm rồi nói: “Cậu lúc nãy ăn trúng phải cái gì à, lại còn đi đánh người nữa chứ?”
Trần Miễn nhìn cô, chỉ cười nhẹ không hề lên tiếng giải thích.
Tô Lê cũng không nói gì nữa, cô bảo Trần Miễn dừng xe bên đường một lát.
Ở bên đường là tiệm thuốc, cô bước xuống xe đi mua băng urgo.
Trần Miễn ngồi yên trong xe, không hiểu Tô Lê định làm gì.
Tô Lê đi đến chỗ anh, mở cửa xe ra, duỗi tay ra và nói: “Nào, cậu đưa tay tớ xem nào.”
Trần Miễn nhìn cô rồi nói: “Mình không sao, chỉ là vết xước nhỏ thôi mà.”
Tô Lê nhìn anh, lạnh nhạt đáp lời: “Đừng có nói nhảm, đưa cái tay đây tớ xem nào.”
Trần Miễn nhìn cô, hết cách bèn đưa tay ra cho cô xem.
Xước da rồi.
Tô Lê thay anh khử trùng sau đó dán urgo lên, dán xong bèn chớp chớp mắt nói: “Não cậu có vấn đề à? Có phải vừa nãy thấy bản thân rất ngầu không?”
Trần Miễn nhìn cô, hỏi: “Cậu lo cho anh ta à?”
Tô Lê lạnh nhạt đáp: “Lo cho anh ta làm gì, tớ nói này, cậu có phải thằng ngốc không vậy, đánh người mà không biết tìm vũ khí để đánh à? Cậu trực tiếp đấm anh ta thế cậu có cảm thấy đau không?”
Trần Miễn nghe thấy vậy, bỗng ngây người …
Tô Lê quay lên đi lên xe, ngoảnh đầu sang nói với Trần Miễn: “Tay chân của cậu đều là vàng bạc cả, lỡ mà bị thương thì ai kiếm tiền nuôi tớ đây?”
Trần Miễn nhìn cô, cười nói: “Muốn tớ dùng vũ khí đánh anh ta, cậu cũng nhẫn tâm thật đấy.”
Tô Lê nhìn anh, không nhịn được bật cười rồi nói: “Lần sau ngoan ngoãn một chút, biết chưa hả?”