Tô Lê gật đầu nói: “ Phải chú ý đến sức khỏe, gần đây chắc chắc rất bận đúng không?”
Trần Miễn gật đầu: “ Cũng ổn.”
Tô Lê thở dài: “ Cậu vẫn nên đi bệnh viện khám thì hơn.”
Trần Miễn nhìn cô trầm ngâm một lúc rồi nói: “ Cậu thay đổi nhiều quá.”
Tô Lê thở dài đáp: “ Diệp Minh đã mất rồi, đột nhiên lại có một cảm nhận mới về cái mạng sống này của bản thân.” Cô nhìn cậu nói: “ Trần Miễn, cảm ơn cậu, ban đầu đã không bỏ rơi mình.”
Trần Miễn nhìn cô, ánh mắt điềm đạm lóe lên một tia cảm xúc, nhưng cũng chỉ trong giây lát.
Trần Miễn khàn giọng nói: “ Mình đi khám bác sĩ rồi.”
Tô Lê gật đầu: “ Vậy thì tốt.”
Trần Miễn đi lướt qua cô, sau đó cô nhìn cậu rời đi.
Tô Lê nhìn bóng dáng Trần Miễn rời đi, trong lòng có chút buồn bã.
Chỉ là chưa đến hai ngày, buổi tối, Tô Lê đang định ôm Tiểu Gạo Nếp ngủ, đột nhiên cô nhận được điện thoại từ Lục Cảnh Niên: “ Lập tức ra đây, Giang Thần Hy bên đó xảy ra chuyện rồi, bây giờ anh đưa em cùng qua đó.”
Tô Lê nghe xong tim đập liên hồi, không nói thêm gì nữa, thay đại một bộ đồ rồi lập tức chạy xuống lầu.
Lục Cảnh Niên đã đợi ở phòng khách rồi, là dì Trương mở cửa cho cậu ấy.
“ Lục thiếu gia, có phải Giang thiếu gia xảy ra chuyện rồi không?” Tô Lê nhìn thấy Lục Cảnh Niên liền hỏi.
Lục Cảnh Niên nói: “ Chúng ta đi đường nói chuyện.”
Tô Lê gật đầu nhìn dì Trương dặn dò: “ Dì Trương, Tiểu Gạo Nếp nhờ dì chăm sóc.”
Dì Trương gật đầu: “ Phu nhân yên tâm.”
Tô Lê bất an ngồi lên xe Lục Cảnh Niên, Lục Cảnh Niên nhanh chóng lái xe đến sân bay.
“ Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi” Tô Lê lo lắng hỏi.
Lục Cảnh Niên vừa lái xe vừa đáp: “ Lễ khởi công công trình Giang Thành xảy ra sự cố, Giang Thần Hy hình như gặp chuyện rồi.”
Tô Lê sửng người “ Anh, anh nói gì cơ? Giang thiếu gia bị thương? Sao có thể như vậy chứ, vậy vết thương như thế nào rồi?”
“ Cụ thể thì anh không rõ, anh chỉ nhận được tin từ bên đó, cũng không liên lạc được vói A Hào để biết thêm tình hình, vì vậy anh muốn báo cho em một tiếng.” Lục Cảnh Niên chau mày, nhìn Tô Lê, cô cũng chau mày, không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ khẽ ngồi lặng lẽ.
Lục Cảnh Niên chu đáo hỏi: “ Vậy… em vẫn ổn chứ?”
Tô Lê nhắm nghiền mắt, hít một hơi sâu rồi nói: “ Em không sao, chúng ta qua đó rồi tính tiếp.”
Từ Yên Thành đi Bắc Thành mấy 1h đồng hồ bay.
Lục Cảnh Niên đã cho người đến trước để sắp xếp công việc rồi.
Trên đường đi, Lục Cảnh Niên nói: “ Từ lúc xảy ra sự cố đã hai giờ đồng hồ rồi, tất cả cổ đông của công ty e là cũng đều biết chuyện rồi, bởi vì tin tức không kịp thời phong tỏa, vì vậy có lẽ bên ngoài bệnh viện chỉ e là đã bị phóng viên vây kín rồi.”
Tô Lê chau mày: “ vậy A Hào đâu, sao không có tin tức của A Hào?”
Lục Cảnh Niên điềm đạm nói: “ Bây giờ tình hình bên đó anh cũng không rõ, có điều trực giác cho anh biết, Giang Thần Hy gặp chuyện, thiếu phu nhận như em phải có mặt.”
Tô Lê nhìn Lục Cảnh Niên khẽ chau mày.
Cô hiểu ý của Lục Cảnh Niên, gật đầu đáp: “ Em hiểu ý của anh.”
Lục Cảnh Niên nói: “ Em phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, em có nghĩ đến điều này chưa?”
Tô Lê sửng người, trên đường đi, cô không phải không nghĩ đến điều này, nhưng bản năng của con người chính là luôn trốn tránh kết cục như thế này, vì vậy cô không dám nghĩ đến.
Lục Cảnh Niên nhìn cô điềm đạm nói: “ Được rồi, anh chỉ nhắc em vậy thôi, Giang Thần Hy bây giờ là chủ tịch của tập đoàn Giang Thị, cậu ta nắm giữ quyền cô phần lớn nhất, nếu cậu ấy có chuyện gì, em là vợ hợp pháp của cậu ấy, còn có tiểu Gạo Nếp, hai mẹ con em sẽ là người thừa kế hợp pháp. Em có từng nghĩ tiếp theo nên làm gì chưa? Bán đi cổ phần hay là giúp Giang Thần Hy quản lý công ty?”
Tô Lê khẽ nắm tay thành nắm đấm hít một hơi thật sâu.
Lục Cảnh Niên tiếp tục nói: “ Đừng trách anh nói khó nghe, nhưng…”
“ Em hiểu.” Tô Lê nhắm nghiền mắt: “ Lục thiếu gia, em hiểu ý của anh.”
Lục Cảnh Niên tiếp tục nói: “ Hội đồng công ty là một lũ cáo già, muốn có được vị trí đó không phải chỉ có một người, em hiểu chứ?”
Tô Lê nói: “ Em hiểu.”
“ Được, nếu đã như vậy, vậy chúng ta vào trong đi, các cổ đông của công ty cũng đều đến cả rồi.”
Vào lúc này, Trước cổng bệnh viện đã bị phóng viên và truyền thông bao vây, khó khăn lắm, Tô Lê và Lục Cảnh Niên mới giải vây được đám phóng viên vào trong thang máy.
Lúc này, tim cô đập rất mạnh, hồi hộp lo lắng.
Tay cô khẽ nắm chặt, ướt đẫm mồ hôi.
Cô đi theo sau lưng Lục Cảnh Niên, đã nhìn thấy rất nhiều người đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Tất cả người trong Giang gia đều đến, còn có cả vị quản gia bên cạnh Giang lão gia.
Và một số người chưa từng gặp qua, tầm năm sáu mươi tuổi.
Lục Cảnh Niên quay đầu nhìn Tô Lê, Tô Lê cũng nhìn anh: “ Qua đó đi” Lục Cảnh Niên nói.
Tô Lê đi qua đó, ý thức được cửa phòng cấp cứu, trong lòng hoảng hốt.
“ Rốt cuộc ở hiện trường đã xảy ra chuyện gì?” Lục Cảnh Niên hỏi những người bên cạnh.
Người này là người của Lục Cảnh Niên, anh ta cung kính đáp: “ Có người thả đặt bom ở đó, hiện nay có rất nhiều người bị thương, chủ tịch anh ấy…”
“ Vậy tình hình bên trong như thế nào rồi?”
Anh ta lắc đầu: “ Hiện giờ vẫn chua biết được.”
Lục Cảnh Niên chau mày, châm một điếu thuốc, “ cậu bây giờ lập tức đi điều tra cho tôi, tôi cần hồ sơ phía cảnh sát.”
Lúc này, Trần Như Nguyệt đi đến nói: “ Lục thiếu gia, cảm ơn cậu lúc này vẫn đến đây giúp Giang gia chúng tôi, có điều chuyện này bây giờ rất trọng đại, cậu là người ngoài không tiện nhúng tay vào, nghe lời khuyên của tôi đi.”
Tô Lê đứng bên cạnh nhìn về phía bà ta lạnh nhạt nói: “ Là tôi gợi ý cho Lục thiếu gia chuyện đó.”
Lục Cảnh Niên bỗng sửng người, Trần Như Nguyệt cũng sửng người ra.
Tô Lê nói: “ hội trường làm sao có thể có người trà trộm vào cài bom được chứ? Chẳng lẽ chuyện này không nên báo cảnh sát điều tra sao? Tôi là Giang thiếu phu nhân, vợ của Giang Thần Hy, chẳng lẽ tôi không được phép cho người điều tra rõ chuyện này sao? Rốt cuộc là ai đã hại chồng tôi?”
Trần Như Nguyệt có chút ngại ngùng, nói: “ Tô Lê, con đừng kích động, bác chỉ nghĩ là không nên để người ngoài nhúng tay vào mà thôi.”
Tô Lê cười rồi điềm đạm nói: “ người ngoài sao? Vậy bà Trần, bà cảm thấy như thế nào mới là người nhà?”
Cô nhìn Trần Như Nguyệt rồi khẽ thu lại ánh nhìn, nhìn sang người lúc nãy Lục Cảnh Niên nói chuyện điềm đạm nói: “ làm theo lời của Lục thiếu gia, thông báo cảnh sát, là ý của Giang thiếu phu nhân, có chuyện gì, tôi phải là người đầu tiên biết được, rõ chưa?”
Người đó nhìn qua phía Lục Cảnh Niên, ngay lập tức đáp: “ vâng, thưa thiếu phu nhân, tôi lập tức đi điều tra.”
Trần Nhu Nguyệt nhìn qua tên bên cạnh: “ Vậy bây giờ tiếp theo chúng ta nên bàn xủ lý chuyện này như thế nào? Chúng ta phải có chuẩn bị trước.”
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Đám người bên cạnh cũng hùa theo, “ Nên ổn định cục diện, phải không nào? Không phải vì xảy ra chuyện này mà công ty lại không có ai quản lý được, phải có một người đứng ra thay thế.”
Tô Lê liếc qua nhìn bọn họ rồi nói: “ Các vị cổ đông, sốt ruột nhu vậy làm gì chứ? Giang thiếu gia vẫn còn đang cấp cứu bên trong, các người lại ở đây bàn chuyện ai sẽ thay thế quản lý công ty, như vậy hợp lý sao?”
“ Giang thiếu phu nhân, việc làm ăn thì cô hiểu gì chứ, công ty không thể vì xảy ra chuyện nhỏ nhặt như thế này mà ngừng kinh doanh được, tập đoàn Giang Thị trên dưới còn biết bao nhiêu người đang đợi người đứng ra phụ trách ký tên không ít hợp đồng, không thể….”
“ Không thể cái gì….” Tô Lê lạnh nhạt ngắt lời ông ta, “ Vị cổ đông này ý muốn nói, không thể để Giang thiếu gia tắt thở rồi mới chọn ra người tiếp quản công ty, là vậy sao?” Tô Lê nghiến răng nhấn mạnh ba chữ cuối.
Đối phương sửng sốt.
Cô lại điềm đạm nói: “Giang Thiếu gia nếu như không qua khỏi, không phải là tôi còn đang đứng trước mặt các người hay sao? Giang thiếu phu nhân tôi đứng ở đây cũng không phải làm cảnh cho các người xem.”
“ Cô…..”
“ Tôi làm sao?” Tô Lê cười nói: “ Các vị cổ đông hãy yên tâm, tiền chia cho casc ngài sẽ không thiếu một đồng một cắc, cho dù Giang thiếu gia không qua khỏi, tôi là người thừa kế hợp pháp, sẽ đưa ra câu trả lời thích đáng nhất, dù sao thì đến lúc đó, tôi cũng là đại cổ đông, các vị nói xem có phải không?”
Một người trong số đó chau mày cười nói: “ Giang thiếu phu nhân, chúng tôi không có ý đó, chúng tôi cũng chỉ lo lắng cho chủ tịch…”
Tô Lê “ Ừm” một tiếng điềm đạm nói: “ Tôi hiểu, các vị cổ đông chẳng qua cũng chỉ là phòng bị trước, phải không? Có điều tôi cảm thấy các vị lo nghĩ quá nhiều rồi, một phụ nữ như tôi còn không hoảng hốt, các vị đã nhốn nhào cả lên rồi.” nói rồi cô khẽ cười: “ sao thế, các vị cổ đông cũng là vất vả đến đây, lẽ nào tuổi tác cao rồi nên hát gan như vậy sao? Mới gặp phải chút chuyện nhỏ nhặt đã nhốn nhào thành bộ dạng này rồi sao?”
“ Nha đầu này nói chuyện quá khó nghe rồi!” có người tức giận.
Tô Lê cười rồi nói: “ xin lỗi, tuổi đời tôi còn nhỏ, không hiểu phép tắc cho lắm, các vị tiền bối cũng không nhỏ nhen đến mức ghi nhớ trong lòng như vậy chứ? Nếu như tôi nói không đúng, mong các vị lượng thứ, cũng không nên vì tôi, mà làm tổn hại đến danh tiếng của các vị được, có phải không?”
Tô Lê trầm giọng nói: “ Được rồi, nếu như các vị không có ý kiến gì với những lời tôi vừa nói, thì vui lòng im miệng, các người chẳng lẽ không biết nguyền rủa người khác sẽ gặp báo ứng sao?”