Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 292



Tô Lê nhìn cậu nói: “ Cậu và mình quen biết nhau từ nhỏ, sinh nhật người khác mình có thể không nhớ, nhưng sinh nhật cậu mình nhất định sẽ nhớ, mình còn nhớ mỗi lần cậu sinh nhật đều se tặng quà cho mình, vì cậu biết ngày sinh nhật mà mình đăng ký ở cô nhi viện không phải sinh nhật thật của mình, cậu vì mình nói như vậy nên đã tặng quà cho mình.” Nói rồi cô đưa tay ra: “ Vậy quà nam nay đâu? Cậu chuẩn bị gì rồi?”

Trần Miễn nhìn cô bật cười: “ vậy cậu muốn quà gì?”

Tô Lê nhìn cậu, im lặng một lúc rồi nói: “ Ăn cơm trước đã, để mình suy nghĩ.”

Trần Miễn nhìn cô nói: “ Bất luận là gì, chỉ cần không phải bảo mình hái sao hái trăng trên trời, mình nghĩ mình đều có thể đáp ứng với cậu.”

Tô Lê nghe xong ngẩn lên nhìn cậu nói: “ Gì cũng được sao?”

Trần Miễn gật đầu cười: “ Có điều phải là đích thân cậu nói ra, còn không thì không tính.”

Tô Lê cười đáp: “Vậy buổi cơm này lát nữa cậu tính tiền đi.”

Trần Miễn nghe xong sửng người, nhìn cô nói: “ Chỉ vậy thôi sao?”

“ Còn sao nữa.” Tô Lê cười rồi nói: “ Nhà hàng này rất đắt đấy.”

Trần Miễn bật cười gật đầu nói: “ Được, lát nữa mình trả.”

Tô Lê nhìn cậu rồi nói: “ đã như vậy thì….”

Cô vẫy vẫy tay, ra hiệu cho phục vụ đi đến, gọi một tôm hùm.

Trần Miễn nhìn cô bật cười nói: “ Cậu thật sự không khách sáo?”

Tô Lê khẽ chau mày nói: “ Cậu đã mời thì mình cần gì phải khách sáo.”

Buổi tối rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Tô Lê hỏi Trần Miễn “ Cậu định tiến hành dự án hợp tác giữa Kiều Thị Và Giang Thị đang trong tay cậu?”

“ Ừm” Trần Miễn đáp: “ Sao đột nhiên hỏi cái này.”

Tô Lê bĩu môi: “ chỉ là mình cảm thấy bất ngờ, Kiều Thị thật sự đồng ý hợp tác với Giang Thị?”

Trần Miễn nhìn cô nói: “ Có phải cậu muốn nói, Kiều Thị bây giờ có phải do mình làm chủ?”

Tô Lê thở dài: “ Trần Miễn, mình chỉ lo là cậu bị Kiều Thị Lợi dụng, hai cha con Kiều Vi có mục đích gì rất khó nói, mình lo lắng bọn họ lợi dụng mối quan hệ với Giang gia mà có âm mưu khác.”

Trần Miễn “ Ừm” một tiếng. “ cậu yên tâm, mình có tính toán.” Nhưng Trần Miễn rõ ràng là không muốn tiếp tục chủ đề này. “ Nào, ăn đi, đừng để đói ra đó.”

“ Trần Miễn…”

“ Hả?”

“ Bất luận xảy ra chuyện gì, cậu luôn là người thân quan trọng nhất với mình, mình hy vọng chúng ta có thể trở thành người một nhà.”

Trần Miễn nhìn cô cười rồi nói: “ Chúng ta từ lúc nào không phải người thân cơ chứ?”

Tô Lê nghe xong khẽ cười, liền gật đầu…

Ăn tối xong, Trần Miễn đưa cô về.

Trần Miễn dừng xe ngoài biệt thự, nhìn cô nói: “ Mình trước giờ chưa từng hỏi cậu một chuyện.”

“ chuyện gì vậy?” Tô Lê vừa mở dây an toàn vừa đáp.

Trần Miễn nhìn cô hỏi: “ Cậu có từng hối hận không?”

Tô Lê nghe xong bỗng sửng người, nhìn Trần Miễn, còn Trần Miễn thì lại thu hồi lại ánh nhìn, cậu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, điềm đạm nói: “ cậu biết mình là hậu nhân của Giang gia, cậu có từng nghĩ rằng, đằng sau mọi chuyện, lại có thể là một âm mưu khác? Còn nữa…” “ Cậu có từng hối hận không? Có từng hận mình không?”

Tô Lê nhìn cậu, trầm ngâm một lúc rồi đáp: “ Không có.”

Trần Miễn bỗng sửng người, nghiêng đầu nhìn vào mắt Tô Lê.

Tô Lê điềm đạm nói: “ Trần Miễn, mình biết cậu có chuyện giấu mình, đúng không? Nhưng mình chưa từng nghĩ, cậu lại nghĩ mình một cách ác ý như vậy, cậu vốn dĩ họ Giang, điều này thật sự khiến mình bất ngờ, nhưng cậu hỏi mình, có phải vì cậu là người nhà họ Giang mà nghi ngờ cậu, mình muốn nói với cậu rằng, không hề có chuyện đó, vì mình không hề tin rằng, những ngày tháng đồng cam cộng khổ trước đây chỉ là giả tạo, cậu hao tâm tổn trí cứu mình cũng là giả tạo.”

Trần Miễn nhìn cô muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn cứng không nói được lời nào.

Tô Lê tiếp tục nói: “ Trần Miễn có những chuyện không cần thiết phải nói rõ ràng, chỉ cần mình biết, cậu là người thân của mình, cậu sẽ không hại mình, và mình tin rằng cậu nhất định sẽ không hại mình, như vậy là đủ rồi, còn về những thứ khác, mình không quan tâm, thậm chí là hối hận…” Tô Lê cười rồi nói “ Những gì mình làm, mình nhất định không hối hận, trước đây cũng không bây giờ cũng không, mình không cần biết trong đó có tính toán gì, đều là do mình cam tâm tình nguyện,? Nói đến đây, cô dừng lại, nhìn Trần Miễn rồi nói: “ Vả lại mình cũng không tin cậu nhúng tay vào bên trong, mình nghĩ nhất định sẽ có những chuyện mà người ta không hề biết, nếu như không có hại gì cho mình, mình cũng không muốn truy cứu, rốt cuộc thì đến giờ vẫn tốt đấy thôi? Bây giờ mình rất hạnh phúc, rất vui vẻ.”

Trần Miễn nhìn cô không nói gì.

Tô Lê cầm chiếc túi của mình nói: “ Trần Miễn, mình tin là cậu có tính toán của bản thân, cũng tin là cậu sẽ không làm những chuyện khiến bản thân hối hận, đúng không?”

Nói rồi, cô đẩy cửa xe, nhưng trước khi xuống xe cô quay đầu nhìn Trần Miễn nói: “ Lái xe cẩn thận.”

Trần Miễn “ Ừm” một tiếng đáp: “ Mình biết rồi.”

Tô Lê xuống xe, đi thẳng vào cánh cổng lớn của căn biệt thự.

Trần Miễn ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng của cô.

Trần Miễn nhớ lại có một lần, cậu và Tô Lê ngồi ở bên ngoài một ngôi nhà, hai người mua một tá bia, ngồi nhìn những ngôi nhà sáng đèn, Trần Miễn nhìn Tô Lê dáng vẻ đầy sự ao ước.

Cậu mãi mãi không quên được ngày hôm đó, cậu nhìn dáng vẻ tưởng tượng một bầu không khí ấm áp bên trong ngôi nhà, cô quay đầu nhìn cậu hỏi: “ Trần Miễn, cậu nói xem cả đời này mình có cơ hội đó không? Có một gia đình của chính mình, mỗi lần về nhà muộn, trong nhà đều đỏ đèn đợi mình trở về?”

Trần Miễn nhớ lúc ấy cậu trả lời cô: “ Chỉ cần cậu đồng ý, mình sẽ cho cậu.”

Nhưng Tô Lê chỉ nhìn cậu rồi xuống xe, nói với cậu câu chúc ngủ ngon rồi đi thẳng vào tòa nhà tối mịt.

Trần Miễn khẽ thở dài, nụ cười chua xót cho xe rời đi.

Tô Lê vào nhà rồi, cô cởi bỏ đôi cao gót thay bằng đôi dép lê thoải mái, dễ chịu.

“ Thiếu phu nhân về rồi?” dì Trương nhìn cô cười rồi hỏi.

“ Giang thiếu gia đâu?”Tô Lê đưa chiếc túi qua cho dì Trương.

Dì Trương đáp: “ đang ở trên lầu dỗ tiểu Gạo Nếp ngủ ạ.”

Tô Lê đáp một tiếng: “ Vậy tôi lên lầu xem sao.”

Dì Trương cười rồi nói: “ vậy đúng lúc quá, thuốc tôi vừa nấu xong, cô chủ bê lên giúp tôi.”

Tô Lê vừa nghe đến thuốc, có chút rùng mình, không biết trong đó bỏ gì, mà đắng thấy sợ.

Là Dì Trương tìm ở đâu thầy lang đến bắt mạch cho Giang Thần Hy và A Hào.

Tô Lê gật đầu.

Tô Lê bưng chén thuốc đen ngòm lên, đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Giang Thần Hy đang bế tiểu Gạo Nếp đi tới đi lui trước cửa sổ.

“ Về rồi sao?” Giang Thần Hy nhìn cô nói.

Tô Lê cười nói: “ anh thấy rồi còn hỏi?” Nói rồi cô đặt chén thuốc xuống chiếc bàn trước mặt Giang Thần Hy: “ Dì Trương nói rồi, thuốc này phải uống lúc còn nóng.”

Giang Thần Hy nhìn chén thuốc, rồi lại nhìn qua Tô Lê: “ Xe dừng trước cổng lâu như vậy lại không xuống xe, nói chuyện gì thế?”

Tô Lê cười, đưa tay qua bế tiểu Gạo Nếp, cô bé vẫn chưa ngủ, đôi mắt bồ câu to tròn nhìn Tô Lê.

Cô cười nói: “ hôm nay là sinh nhật Trần Miễn, em mời cậu ấy ăn cơm, Giang thiếu gia không phải là ghen đấy chứ?”

Giang Thần Hy khẽ véo má cô: “ Anh không đến nổi phải ghen.”

Tô Lê nhìn anh khẽ cười rồi nói: “ Vậy không ghen thì cũng phải uống thuốc, dì Trương nói rồi, thuốc này phải uống lúc còn nóng, vậy mới có hiệu quả.”

Giang Thần Hy không nói gì, một hơi uống hết chén thuốc.

Tô Lê nhìn anh khẽ chau mày: “ Không đắng sao?”

Giang Thần Hy “ Ừm” một tiếng “ Đắng.”

Tô Lê nhìn anh nói: “ Vậy mà mỗi ngày nhìn anh uống thuốc mà cứ giống như đang uống nước lọc.”

Giang Thần Hy uống thuốc xong nhìn cô nói: “ Em bưng lên cho anh uống, có đắng mấy anh cũng thấy rất ngọt.”

Tô Lê nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt cô, Giang Thần Hy khẽ cúi người, hôn lên môi cô.

Miệng anh vẫn còn mùi thuốc, Tô Lê khẽ chau mày.

Giang Thần Hy nhìn cô khẽ cười rồi mới buông cô ra, có chút nham hiểm nói: “ Sao thế?”

“ Đắng quá.” Tô Lê mím môi, trong miệng cảm nhận được vị thuốc.

Giang Thần Hy nói: “ Để em nếm thử mùi vị, thật sự rất đắng.”

Tô Lê nói: “ Vừa nãy anh còn bảo là không đắng.”

“ Nói bừa thôi.” Giang Thần Hy bỗng nghiêm túc.

Tô Lê bị anh chọc cười.

Giang Thần Hy đưa tay xoa đầu cô, rồi nói: “ Được rồi, em đi tắm đi, tiểu Gạo Nếp để đó anh lo.”

Tô Lê gật đầu nhường tiểu Gạo Nếp lại cho Giang Thần Hy.

Tắm xong bước ra, cô đã thấy Giang Thần Hy ngồi trên sô pha xem tài liệu.

“ Vẫn còn làm việc sao?” Tô Lê đi đến, chân của Giang Thần Hy vẫn chưa hồi phục hẳn.

Giang Thần Hy nhìn cô, kéo cô lại ngồi sát bên cạnh mình.

Tô Lê dựa đầu vào vai anh nói: “ Vừa nãy anh hỏi em và Trần Miễn nói chuyện gì.”

Giang Thần Hy cười rồi đáp: “ Anh không để tâm nữa, lúc nãy đùa với em thôi.”

Tô Lê lắc đầu nhìn Giang Thần Hy nói: “ Cậu ấy hỏi em có từng hối hận không? Cô dừng lại một lúc… “ Ở bên anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.