Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 293



Giang Thần Hy nhìn cô, thực ra nếu như nói Tô Lê hoàn toàn không hiểu giữa đó đã có những gì, thì đó là giả, cô là một cô gái thông minh, bên cạnh mình xảy ra những chuyện gì, trong lòng cô cũng có tính toán.

“Thế …” Giang Thần Hy trầm ngâm, hỏi: “Em có từng hối hận không?”

Tô Lê quay người dựa đầu vào vai Giang Thần Hy, nói: “Không hối hận.”

Cô thở dài một hơi, nói: “Có những chuyện Giang thiếu cũng đã biết từ sớm rồi phải không?”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, “ngay từ đầu đã biết rồi, em đến bên cạnh anh tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên gì cả, mà anh cũng là tương kế tựu kế thôi.”

Tô Lê cúi xuống khẽ cười nói: “Những chuyện này mặc dù không biết được toàn bộ, nhưng mà ít nhiều trong lòng em cũng tính toán được, từ ngày mà Trần Miễn xuất hiện ở trong biệt thự nhà Giang gia đó, em đại khái ít nhiều cũng có thể hiểu được một chút, nhưng mà em tin rằng đạo diễn chính của bộ phim này chắc không phải là Trần Miễn.”

“Thế em có nghĩ qua khả năng là anh không?” Giang Thần Hy nói.

Tô Lê cúi xuống cười lắc lắc đầu, “không đâu. Em tin hai người đều là những nhân vật được chọn định sẵn trong vở kịch này.” Vừa nói, cô khẽ cười một cái, “Chỉ là em khá là tò mò, vị tổng đạo diễn của bộ phim này rốt cuộc là vị cao nhân nào chứ.”

Giang Thần Hy kéo ôm cô vào lòng, khẽ thở dài một cái, nói: “Không cần quan tâm là ai đâu, ít nhất đối với anh mà nói, nếu như không có sự khởi đầu này, anh và em cũng sẽ không thể có được một cái kết cục tốt như vậy.”

Tô Lê ngước đầu lên nhìn anh, cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ít nhất cái kết cục này là chúng ta tranh giành mà có được, em không tham lam, như hiện tại thế này em đã rất mãn nguyện rồi.”

Giang Thần Hy khẽ hôn lên trán cô một cái, “anh cũng vậy.” …

… …

Hôm này vai diễn của Tô Lê diễn xong, phim trường có tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng, bởi vì những người khác vẫn còn phải tiếp tục diễn, Tô Lê bèn nói với mọi người chờ tất cả các cảnh đã diễn xong, cô sẽ mời mọi người ăn cơm.

Ra khỏi phim trường, Tô Lê mời Hoa Hoa ăn một bữa cơm, gần đây Hoa Hoa cũng khá là vất vả, vì vậy cô đưa tiền cho Hoa Hoa để cho cô ấy đưa bố mẹ đi chơi vài ngày.

Từ nhà hàng đi ra, không ngờ rằng Giang Thần Hy lại đã ở bên ngoài nhà hàng chờ cô sẵn.

“Giang thiếu, sao anh lại ở đây vậy?” Tô Lê có chút kinh ngạc.

Giang Thần Hy cười nói: “Em có một trợ lý tốt.”

Tô Lê quay đầu nhìn Hoa Hoa, Hoa Hoa rụt lưỡi lại, sau đó hào hứng nói: “Được rồi, em đi trước đây, cảm ơn vé máy bay của Chị Tô Lê và cả lì xì của Thiếu gia nữa.” Sau đó cô bèn rời đi.

Tô Lê nhìn Hoa Hoa sau đó lại nhìn Giang Thần Hy, cười nói: “Giang thiếu từ khi nào cũng mua chuộc cả trợ lý ở bên cạnh em vậy?”

Giang Thần Hy cười, không nói gì cả đi lên trước sau đó vuốt vuốt lại mái tóc ngắn cho cô, “Cùng nhau uống chút gì đó đi, gần đây anh phát hiện có một quán cà phê khá là ngon, cà phê ở đó cũng được lắm.”

Tô Lê gật gật đầu, “được chứ.”

Cô cùng Giang Thần Hy lên xe, anh đưa cô tới một tiệm cà phê cũng không bắt mắt lắm, diện tích khá là nhỏ, hoặc có lẽ nếu như không nói cũng không có ai phát hiện ra chỗ này lại có một cửa tiệm.

Chỗ này không có bãi đỗ xe, vì thế Giang Thần Hy phải đỗ xe ở phía đối diện, Tô Lê nhìn qua cửa kính xe nhìn tiệm cà phê bên đối diện, “Cửa tiệm này …”

“Xuống xe đi, đưa em đi uống cà phê ngon.”

Ánh nắng mặt trời hai ba giờ chiều rất là dịu dàng, bên trong tiệm cũng không rộng lắm cũng chỉ có ba chỗ ngồi, dựa vào cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là một góc của vòng cung, vì thế tầm nhìn khá là đẹp.

Giống như một góc khuất chêt của đường phố, vì vậy cũng khá là vắng vẻ, trong tiệm không có lấy nhân viên phục vụ, thậm chí đến ngay cả ông chủ cũng không có.

Tô Lê nhìn một lượt bốn xung quang cửa tiệm, “tại sao không có ai vậy chứ?”

Giang Thần Hy cười cười, sau đó anh tự mình đứng dậy và đi tới chỗ quầy bar, "chúng ta đây chẳng phải hay sao, em muốn uống cà phê gì nào?"

"Ồ... Em muốn capuchino."

Bài trí trong tiệm cũng khá là đơn giản, một chiếc quầy bar,có một chiếc hộp thủy tình chuyên dùng để pha cà phê, trong tiệm cũng mở nhạc rất êm ái, càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh của buổi chiều “mùa xuân.”

Tô Lê nhìn anh pha cà phê rất thuần thục.

Cô bước tới, bá tay lên quầy bar, nhìn anh thuần thục vừa xay xong hạt cà phê cho vào chiếc hộp thủy tinh, “Tiệm này là của anh sao?”

Giang Thần Hy cúi xuống khẽ cười, “có một ngày vì tránh mưa nên anh chjay vào trong tiệm cà phê này, anh liền thích chỗ này ngay, vì thế nên anh mua lại nó, chờ sau này nghỉ hưu rồi, anh sẽ ở đây bán cà phê, em thấy sao?”

Tô Lê nghe vậy phá lên cười thành tiếng. Cô ngay lập tức bị thu hút bởi hành động tạo bọt sữa của Giang Thần Hy, “Giang thiếu, anh biết pha cà phê nghệ thuật sao?”

Giang Thần Hy gật gật đầu, rất nhanh đã tạo xong bọt cà phê, lúc này mùi cà phê cũng tỏa ra thơm nức khắp gian phòng.

“Thế nào, cà phê tuyết là loại cà phê anh yêu thích nhất, lấy được một chút này cũng là không dễ dàng gì.” Giang Thần Hy hít thở thật sâu một cái để tận hưởng.

“Thơm quá.” Tô Lê bước tới ngửi.

Sau đó nhìn thấy anh chỉ rót một ly cà phê, sau đó nhẹ nhàng đặt bọt sữa lên trên tạo thành một chất lỏng có màu cà phê xám rất đẹp mắt. sau đó anh lắc nhẹ cốc, rút chiếc kim ra và nhìn Tô Lê, “Em thích hình thù như thế nào?”

“Ồ …” Tô Lê nghĩ nghĩ, “Con lợn con đi.”

“Lợn sao? Anh chưa từng làm.”

Tô Lê nói: “Thế mèo thì sao?”

Giang Thần Hy cười lắc lắc đầu, “Hay là làm cho em một con hồ ly nhỏ?”

“Anh ý, mèo này chó này đều không biết làm, mà lại biết làm hồ ly sao?”

Giang Thần Hy cười, sau đó nhìn thấy anh chăm chú vẽ vẽ vài nét lên cốc cà phê, một con vật rất đáng yêu đã xuất hiện ở trong cốc, “Nhìn này, giống không nào?”

Tô Lê chớp mắt không khỏi bật cười, “Giang thiếu, xin hỏi hồ ly có hình thù như thế này sao?”

“Không giống à?” Giang Thần Hy bưng cốc lên đặt ngang đầu cô, “Này không phải là khác giống em sao?”

Tô Lê giờ mới ý thức được rằng Giang Thần Hy đang trêu cô.

Giang Thần Hy cười lấy tay ấn nhẹ vào mũi cô, nói: “Thử xem anh pha cà phê thế nào.”

Tô Lê gật gật đầu, cô bưng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, “Rất ngon.”

Cô liếm liếm cà phê dính trên môi, cười hỏi: “Giang thiếu, lần này anh lén lút đưa em ra ngoài đi uống cà phê là đang hẹn hò sao?”

Giang Thần Hy làm một động tác im lặng, nói: “Đừng nói với Lục Cảnh Niên,nếu không nhất định anh ta sẽ làm ầm lên với anh đó.”

Tô Lê cười cũng làm một động tác im lặng, nói nhỏ: “Đảm bảo sẽ không nói ra.”

“Nào, lại đây ngồi với anh một lúc.” Anh kéo Tô Lê lại, nói: “Anh chỉ là muốn trốn đi một lúc thôi.”

Nói xong, Giang Thần Hy xoa xoa đôi mày của mình, sau đó anh ngả người ra sau và ngước mặt lên nhắm mắt lại.

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, lại suốt ngày bận rộn, dù sao việc cũng không thể làm hết được.” Tô Lê nhìn anh, rất thương xót.

Giang Thần Hy bất lực nhìn cô cười, nhìn cô rồi nói: “A Hào hiện tại vẫn phải nghỉ ngơi, anh không thể để cho cậu ấy làm việc được? Tất cả mọi việc đều phải đích thân anh đi xử lý.”

Sau khi A Hào xuất viện thì ở luôn ở biệt thự của anh, Vú Trương chăm sóc, tuy rằng cậu ấy có thể xuống giường cử động được rồi, tinh thần cũng khá ổn rồi, nhưng mà dù sao cũng là bị thương nặng, cơ thể vẫn còn suy yếu, A Hào tuy rằng coi nhẹ điều đó, suốt ngày đòi giúp Giang Thần Hy, nhưng mà Giang Thần Hy lại ra lệnh, cậu ấy vẫn phải nghe theo, chỉ còn cách yên tâm dưỡng thương.

Đang nói thì điện thoại của anh kêu lên, Giang Thần Hy nghe máy, “Alo, Cảnh Niên, Ừ, cậu nói đi.”

Không biết là Lục Cảnh Niên nói gì trong điện thoại,Giang Thần Hy nghe rất cẩn thận, sau đó nghe xong chỉ nhìn thấy anh cúi xuống dường như đang nghĩ gì đó, một lúc sau anh lại ngẩng lên tiếp tục nói, “Lập tức sắp xếp cho tôi gặp anh ta ngay.”

“Được.”

“Ừ, chỉ trong mấy ngày nay.”

“Được, tôi giờ sẽ đi liên lạc với trợ lý của Sâm Uy Nhĩ ngay.”

Nói xong, anh bèn ngắt điện thoại.

Giang Thần Hy ngắt điện thoại rồi nhưng trong lòng vẫn tính toán điều gì đó, cứ chau này nãy giờ.

“Sao vậy, anh muốn gặp ông chủ tịch tổ chức năng lượng quốc tế phải không?” Tô Lê ít nhiều cũng biết Giang Thần Hy muốn gặp ai, có ý đồ gì.

“Đúng rồi, chính là anh ta.” Giang Thần Hy gật gật đầu.

Tô Lê chau mày, “Anh tìm anh ta làm gì vậy?”

“Lĩnh vực kinh doanh chính của tập đoàn Mạc Sâm có liên quan đến hệ thống sưởi ấm, sản xuất điện gió và sử dụng năng lượng mặt trời, vv. Các sản phẩm chủ yếu được xuất khẩu sang châu Âu, châu Á, Úc và các nước và khu vực khác. Được biết, năng lượng mặt trời trên trái đất rất lớn. Theo khảo sát, khoảng 40 phút năng lượng mặt trời bắn vào trái đất là đủ cho mức tiêu thụ năng lượng của con người toàn cầu. Có thể nói, năng lượng mặt trời là một nguồn năng lượng vô tận. Hơn nữa, sản xuất điện mặt trời hoàn toàn sạch và không gây ô nhiễm. Do đó, năng lượng mặt trời được gọi là nguồn năng lượng lý tưởng. Bây giờ được ủng hộ để tiết kiệm năng lượng, đây chắc chắn là một dự án phát triển bền vững. Và sử dụng năng lượng mặt trời có thể biến đổi rất nhiều năng lượng, chẳng hạn như điện. Vì vậy, anh định hợp tác với tập đoàn Mạc Sâm. Nếu như có thể, anh muốn giành được mạng lưới bán hàng ở khu vực Châu Á Thái Bình Dương, như vậy thì công ty sẽ có được một hạng mục mà lợi ích không tồi chút nào.”

“Cái hạng mục này tuyệt đối có thể làm được, hóa ra anh sớm đã có đường dây của tập đoàn Mạc Sâm rồi.” Tô Lê nói.

Giang Thần Hy gật gật đầu, nói: “Với lại nếu như có thể đàm phán được, hạng mục phát triển thành phố cũ, trong tay anh sẽ có được chip năng lượng của Mạc Sâm, như vậy có khác gì hổ mọc thêm cánh chứ.”

Tô Lê suy nghĩ một lúc xong rồi nói: “Giang thiếu dự định cải tạo thành phố cũ toàn bộ đều dùng nguồn năng lượng mới sao?”

Giang Thần Hy “Ừ” một tiếng, “đây là một công trình bảo vệ kinh tế và môi trường. Với lại còn là một hạng mục có thể tuần hoàn trong một thời gian dài, nhìn xa rộng thì, vẫn là có lợi ích.”

Tô Lê cười nói: “Giang thiếu, có phải anh biết được thông tin nội bộ gì rồi không hả?”

Giang Thần Hy hỏi: “Nói như thế nào?”

Tô Lê khẽ chau mày, nói: “Cái hạng mục bảo vệ môi trường này em nghĩ trước đây chắc cũng mất kha khá một khoản đầu tư rồi nhỉ?”

Giang Thần Hy khẽ cười một cái, gật gật đầu, nói: “Có thể nói như vậy.” Ngừng một lúc,Giang Thần Hy nhìn Tô Lê, nói: “Đồ quỷ, em biết cũng khá nhiều đấy nhỉ? Là Lục Cảnh Niên nói với em à?”

Tô Lê khẽ cười một cái, nói: “Không phải, cái này thì Giang thiếu đoán sai rồi, cái cậu Lục thiếu gia kia mặc dù là hay nói linh tinh, nói không suy nghĩ gì cả, nhưng mà chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ không nói với em, em chính là nghe anh nói rồi đoán bừa thôi.” Hai tay cô ôm lấy má mình, cười hỏi: “Thế … em đoán thế nào?”

Giang Thần Hy khẽ cười một cái, nói: “Ừ, cũng tương đối.”

Tô Lê nói: “Em có thể không hiểu cách xử lý những chuyện này, nhưng mà ít nhất là người phụ nữ của Giang thiếu, những chuyện này em cũng phải rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.