Tô Lê cũng coi như là khâm phục sự ngụy biện của Lục Cảnh Niên, nhưng mà Tô Lê cũng cảm thấy vị thiếu gia này cũng sử dụng phương thức độc đáo của mình để chỉ cho cô ấy thấy được.
Tô Lê nhìn thời gian, nhìn trời bên ngoài nắng nóng, khẽ thở dài một cái, nói: “Thôi bỏ đi, em vẫn phải đi một chuyến rồi.”
Thiệu Phương cười, thở dài nói: "Vị Lục thiếu gia này, cũng thật là khiến cho người khác hết cách."
Tô Lê đứng dậy, cười nói: "Anh ấy nếu thật sự nghiêm túc mà nói thì cũng khiến người khác khá là yên tâm, chính là cứ mãi không nghiêm túc như vậy, nếu mà anh ấy có được một phần mười sự ổn định và trưởng thành của Giang thiếu thì có lẽ chị Tôn Hàm cũng không đến mức không đồng ý anh ấy, phải không? Em nghe nói trước đây họ từng ở bên nhau đúng không?"
Thiệu Phương cười, gật gật đầu: " Hợp rồi lại tan cũng mấy lần, có lúc chị cũng bị hai người đó làm cho bất ngờ mấy lần"
Nói xong, Thiệu Phương cũng đứng dậy, cười nói: "Chị lái xe đưa em qua đó. Một mình em qua đó, bị phóng viên nhìn thấy, lại viết linh tinh hết cả lên."
Tô Lê gật gật đầu.
Chỗ Lục Cảnh Niên ở cũng là chỗ đắc địa bậc nhất bậc nhì ở Yên Thành.
Bước vào chung cư của Lục Cảnh Niên, Tô Lê ấn mật khẩu mở cửa ra.
Nhưng mà lần đầu tiên tới chỗ ở của Lục Cảnh Niên, vì thế tìm két sắt cũng phải tìm một lúc mới tìm thấy.
Cô ngồi xổm trước két sắt tìm một lúc mới thấy được tập tài liệu đựng trong chiếc túi tài liệu màu vàng đó, mở ra xem xem, xác định đúng xong sau đó mới định đóng cửa két sắt lại, nhưng mà từ trong két sắt lại rơi ra một túi tài liệu khác, tài liệu từ trong túi rơi ra ngoài, cô hơi ngạc nhiên một chút, đồ mà đã để trong két sắt khóa lại, chắc chắn là đồ rất là quan trọng.
Cô ngay lập tức nhặt những đồ tài liệu bị rơi ở dưới đất lên, cô sắp xếp những đồ trong túi lại, nhưng mà khi cô sắp xếp xong vừa định bỏ những tài liệu đó vào trong túi tài liệu thì lại bị hấp dẫn bởi một tờ số liệu cô đang cầm trên tay.
Cô khẽ chau mày, tờ báo cáo số liệu này là báo cáo phân tích báo cáo kiểm tra chất lượng đất phát triển dự án bất động sản Tương Thành.
Mà kết quả kiểm tra bên trên đó, Giang Thần Hy trước đó đã từng nói qua với cô về mảnh đất này, là đất mềm và là đất cát, hơn nữa qua kiểm định, dưới vùng đất này có dung nham, không phù hợp cho phát triển bất động sản.
Tô Lê ngơ người một lúc, bản báo cáo này cũng đã nói là không phù hợp với hạng mục phát triển bất động sản, nhưng mà tại sao vẫn còn lấy ra để đấu giá? Cô nhớ là hôm trước Giang Thần Hy đã từng nói với cô, anh muốn đầu tư cho mảnh đất này cùng với người phụ nữ xinh đẹp ở thành phố Wall đó, hơn nữa, những tin tức gần đây đa phần cũng là vì Giang Thần Hy rời khỏi tập đoàn Giang thị và cũng là lần đầu tiên thu hút được nhiều sự chú ý vì Giang Thần Hy và chủ tịch hiện tại của tập đoàn Giang thị lại cạnh tranh nhau về việc đấu thầu dự án bất động sản này.
Tô Lê khẽ chau mày, bản báo cáo này lại ở trong két sắt của Lục Cảnh Niên, anh ấy có phải sớm đã biết rồi không?
Thế Lục Cảnh Niên đã biết rồi, vậy có phải Giang Thần Hy cũng sớm đã biết rồi không? Nếu như anh ấy biết rồi, thế thì tại sao còn đi đấu giá mảnh đất này nữa chứ?
Tô Lê chau mày lại, có chút khó hiểu.
"Tô Lê." Đột nhiên có người gõ cửa. Cô giật mình quay lại nhìn ra hướng cửa, là Thiệu Phương.
"Chị Thiệu Phương." Tô Lê nhìn nhìn đối phương, sau đó khẽ thở dài một cái.
Ngay sau đó cô lập tức để ngay tập tài liệu lại vào trong két sắt, để lại đúng vị trí cũ, sau đó khóa lại cửa két sắt, đứng dậy.
"Chị gọi em mấy lần mà không thấy em đáp lại chị, chị liền vào coi sao, em không sao chứ?" Thiệu Phương bước đến hỏi, " Em đã tìm thấy tài liệu gì đó mà Lục thiếu gia nói hay chưa?"
Tô Lê cười nói: "Tìm thấy rồi, nhưng mà không ngờ rằng két sắt này của Lục thiếu gia còn cất không ít đồ khác nữa."
Thiệu Phương khẽ hơi chau mày "ồ" một tiếng, dường như có vẻ khá là thích thú, nói: “Chẳng lẽ còn giấu những thứ mà không thể nói được hay sao?”
Tô Lê cười nói: “Thế thì thật là khó nói rồi.”
Thiệu Phương cũng phá lên cười.
Buổi tối, Tô Lê ngồi máy bay đã được đặt sẵn vé bay thẳng tới Tương Thành.
Dọc đường đi, trong đầu óc của Tô Lê luôn luôn nghĩ về chuyện tập tài liệu đó.
Mảnh đất đó, căn bản là không phù hợp để đầu tư, nó quá nguy hiểm, nếu như xảy ra chuyện gì đó, hậu quả chắc chắn không phải là rất khó lường hay sao?
Nếu như Lục Cảnh Niên động cơ âm thầm thì, quả là quá là đáng sợ rồi.
Giang Thần Hy vẫn luôn tin tưởng Lục Cảnh Niên hết mức.
“Không được không được …” Tô Lê lắc lắc đầu thở dài một cái.
Hoa Hoa ngồi bên cạnh nhìn thấy Tô Lê như vậy không khỏi tò mò hỏi: “Chị Tô Lê, một mình chị lẩm bẩm chuyện gì vậy? Cái gì mà không được?”
Tô Lê nhìn cô, sau đó khẽ cười một cái, cô khẽ thở dài một cái, gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, nói: “Không có, chỉ là đang nghĩ chuyện kịch bản thôi.”
Hoa Hoa cười nói: “Chẳng trách.”
Tô Lê cảm thấy bản thân mình khá là ích kỷ, chỉ dựa vào một bản tài liệu mà đã phán đoán mọi chuyện. Ít nhất cô cũng phải hỏi Giang Thần Hy rõ ràng đã chứ.
Hơn nữa tuy rằng cô không quá hiểu Lục Cảnh Niên, nhưng mà Giang Thần Hy nhìn người chuẩn như vậy, chắc chắn là cũng hiểu Lục Cảnh Niên hơn cô nhiều.
Vì vậy cô cũng đừng nên suy nghĩ nhiều quá.
Đi Tương Thành, ngồi máy bay mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Không ngờ rằng khi xuống sân bay lại gặp Lục Cảnh Niên đích thân đi đón cô.
Tô Lê nhìn thấy anh, cười nói: “Tôi nói là Lục thiếu suy nghĩ khá là chu đáo mà, biết được tô mang tài liệu tới cho anh, anh liền chu đáo như vậy?”
Lục Cảnh Niên cười, nói: “Tên nhóc Giang Thần Hy hiện giờ đang cùng với mỹ nhân đi ăn tiệc rồi, sân bay Tương Thành này lại cách khu nghỉ dưỡng của chúng ta cũng khá là xa, cậu ta không phải là lo cô tới đây thì trời đã tối rồi, nói thế nào cũng không yên tâm để cho người lạ đi đón cô.”
Tô Lê không khỏi bật cười nói: “Thế thì đúng là làm phiền Lục thiếu gia rồi.”
Trên xe, Tô Lê đưa tập tài liệu mà Lục Cảnh Niên cần cho anh ta, nói: “Có phải tập tài liệu này không? Tôi không cầm nhầm đó chứ?”
Tô Lê nhìn anh hỏi: “Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Nhìn Lục thiếu tâm sự vậy?”
Lục Cảnh Niên dựa vào ghế của A Tử, xoa xoa trán của mình, nói: “Đúng là có chuyện rắc rối, một hạng mục hợp tác trong tay tôi, vốn dĩ tất cả những thỏa thuận trước đó phải được được thỏa thuận lại, với lại có một công ty khác đang đàm phán với công ty chúng ta. Vì thế tôi định từ bỏ đàm phán bên này. Giá cả mảnh đất này chúng ta không chịu nhượng bộ, vì thế tôi chờ thêm một ngày nữa, nếu như họ đồng ý, tôi dự định quyết định từ bỏ hạng mục này.”
Tô Lê thở dài nói: “Chuyện này tôi có nghe Giang thiếu nói qua rồi, đáng tiếc quá, cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, vừa bước chân vào, lại xảy ra chuyện này. Không thể nào quay trở lại như lúc đầu sao?”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Thế thì xem bọn họ thế nào rồi, có những chuyện, không phải chúng ta nói là được.”
Lục Cảnh Niên nói hạng mục này, Tô Lê quả thật có từng nghe Giang Thần Hy nói qua, cũng có thể thấy được Giang Thần Hy rất để ý hạng mục này, nhưng mà giữa lại có công ty thứ ba chen vào, dẫn tới Lục Cảnh Niên phụ trách hạng mục này tới lưng chừng lại xảy ra vấn đề.
? Lục Cảnh Niên thở dài một cái, nói: “Vì thế nói, cũng là hết cách rồi.” Nói rồi anh nhìn hướng Tô Lê, cười nói: “Không nói chuyện này nữa, nói lại thấy phiền, đây là lần đầu tiên cô tới Tương Thành phải không?”
Tô Lê gật gật đầu, nhìn ra bên ngoài, nói: “Đúng thế, ở đây cảm thấy cũng không tệ.”
Lục Cảnh Niên nói: “Xe vừa rồi đi qua khu phát triển mảnh đất đó đấy, chính là công ty ở bên này trước đây có phát triển bất động sản, địa lý vị trí cũng rất được?”
Tô Lê ngơ ngác một lúc, nói: “Hạng mục phát triển sao?”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy chắc là đã có nói với cô rồi chứ, khi lúc tiếp quản tập đoàn Giang thị, cũng đồng thời phát triển,bên này giá cả nhà cửa rẻ hơn bên Yên Thành bên đó rất nhiều, với lại đường sắt hai bên, đi thẳng ra đường sắt cao tốc và sân bay. Nói thật thì, dự kiến các công ty bất động sản ở đây cũng không lạc quan lắm.
“Tại sao?”
Lục Cảnh Niên nói: “Tương Thành đại khái khoảng mười năm trước, vẫn còn là một thành phố loại hai loại ba không to lắm, vị trí địa lý khá tốt, nhưng mãi không thể phát triển được. Sau đó cậu ấy là người đầu tiên dám khai phá, quyết định phát triển bất động sản bên này, lúc đó tôi cũng rất là phản đối, nhưng mà lúc đầu bên này vẫn không được chú ý nhiều lắm, vì vậy tiền đầu tư vào cũng không nhiều. Nhưng không ngờ, chỉ khoảng ba năm sau, chính phủ bên này cũng quy hoạch lại giao thông cùng với những nơi xung quanh, đất đai nhà ở bên này đột nhiên lại nóng lên. Bởi vì giá cả đất đai tương đối rẻ, giao thông lại rất là thuận tiện. Vì thế ánh mắt của Giang Thần Hy cũng quả thật rất giỏi. Cậu ấy nghĩ xa hơn giỏi hơn những người khác rất nhiều, điểm này rất là khâm phục cậu ấy.”
Tô Lê nhìn anh, lại cúi xuống suy nghĩ nhìn Lục Cảnh Niên, nói: “Lục thiếu, tôi cảm thấy anh không hề thua kém gì Giang thiếu, anh có thể ở bên cạnh lúc Giang thiếu gặp khó khăn như vậy, giúp anh ấy mọi chuyện.”
Thật ra nghĩ tới đây thì trong lòng Tô Lê cũng yên tâm được phần nào, thật sự được những người có thể nghĩa khí được như Lục Cảnh Niên quả thật rất hiếm gặp. Nhưng mà sự lo lắng trong lòng cô vẫn cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong suy nghĩ của cô.
Lục Cảnh Niên nhìn cô, bóc một viên kẹo rồi cho vào trong miệng mình, cười nói: "Có phải cô nhìn thấy tập tài liệu đó ở trong két sắt của tôi rồi phải không?"
Tô Lê nghe thế liền nhìn lên hướng anh.
Lục Cảnh Niên cười, nói:" Xem ra đúng là bị tôi đoán trúng rồi."
"Thế Lục thiếu gia là cố ý để cho tôi nhìn thấy hay là cũng đã quên rằng trong két sắt của mình có tập tài liệu như vậy?" Tô Lê cũng không khách sáo gì hỏi ngược lại anh.
Lục Cảnh Niên cười nói:" Cô còn cảnh giác hơn so với tôi nghĩ nữa."
Tô Lê cúi xuống khẽ cười nói: "Nói câu khó nghe thì, ai tôi cũng nghi ngờ hết, tình hình mà hiện tại Giang thiếu đang phải đối mặt, tôi nghĩ là tôi không cần nói thì Lục thiếu chắc cũng đã rõ, hiện giờ anh ấy không thể có biến cố nào được."
"Thật ra cô có thể đi hỏi trực tiếp Giang Thần Hy được." Lục Cảnh Niên nói.
Tô Lê cười nói: " Tôi cảm thấy rằng sự nghi ngờ của tôi vẫn nên cùng với anh nói rõ ràng thì tốt hơn, thêm Giang thiếu vào, lại làm khó cho anh ấy, anh nói có phải không? Dù sao hai người cũng quen biết nhau bao nhiêu năm nay, sự hiểu biết của tôi đối với Lục thiếu cũng chỉ giới hạn trong thời gian tiếp xúc gần đây. Vì thế Lục thiếu có thể giúp tôi giải thích sự nghi ngờ hay không?
Lục Cảnh Niên không khỏi cười thành tiếng, “Thế cô không lo rằng tôi sẽ ghi hận hay sao? Cô lại nghi ngờ tôi?”
Tô Lê cười lắc lắc đầu, nói: “Lục thiếu gia nếu đã chủ động lên tiếng nhắc tới chuyện báo cáo chất lượng đó, thì chắc chắn sẽ không ghi hận với loại người phụ nữ thiếu hiểu biết như tôi, đúng chứ? Tôi chỉ là tò mò, nếu như trong tay Lục thiếu có được bản báo cáo chất lượng đó, thế tại sao Giang thiếu vẫn còn đi đấu thấu vào cái mảnh đất đó nữa chứ?”