Lục Cảnh Niên nhìn cô cười nói: “Cô nha đầu này, khiến cho tôi không biết nói gì được luôn.”
Tô Lê cúi xuống cười nói: “Xin lỗi nhé, tôi thật sự chỉ là lo lắng cho Giang thiếu mà thôi.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, Lục Cảnh Niên tôi không có nhiều suy nghĩ đi làm chuyện đó vậy đâu.”
Nói xong, anh đưa tay cười xoa xoa đầu cô, nói: “Được rồi, chuyện này thì có gì mà tò mò chứ. Không nói chuyện này nữa, nhưng mà bên này đồ ăn ngon nhiều lắm, tối nay anh mời cô đi ra ngoài dùng bữa, bên này có phố đêm, anh vẫn còn chưa có thời gian đi tới đó dạo nữa.”
Tô Lê nhìn anh gật đầu, “Được chứ.” Cô nhìn nhìn thời gian, cười nói: “Thế đi ngay bây giờ đi? Dù sao Giang thiếu vẫn còn đi tiệc, tôi với Hoa Hoa cũng chưa ăn tối, vừa hay.”
Nói xong, Tô Lê nhìn Hoa Hoa đang ngồi ở chỗ tay lái phụ phía trước, nói: “Hoa Hoa, Lục thiếu gia nói rồi, muốn đưa chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.”
Hoa Hoa vốn vẫn còn say vì ngồi máy bay, vừa nghe thấy vậy, liền tỉnh ngay lập tức, “Thật sao? Ăn gì ạ?”
Tô Lê không khỏi bật cười, nói: “Hoa Hoa, em có phúc nhé, muốn ăn gì cứ nói, hôm nay Lục thiếu gia mời.”
Hoa Hoa sớm đã chuẩn bị, nghe cô nói như vậy, liền lập tức lấy ngay điện thoại ra, nói hết lượt những món ăn ngon nào nhà hàng nào địa chỉ ở đâu ra.
Lục Cảnh Niên tậc lưỡi một cái nhìn Tô Lê, nói: “Hai người làm như vậy có phải có hơi quá đáng rồi không?”
Tô Lê cười nói: “Lục thiếu chẳng phải nói mời sao.”
Hoa Hoa cũng hùa theo một tiếng.
Lục Cảnh Niên về sau chỉ có thể đưa hai người họ tới địa chỉ một quán ăn đêm mà Hoa Hoa nhắc tới, cũng đúng may chỗ anh thường hay ăn cơm ở đó.
Chỗ này hải sản rất nổi tiếng. Hoa Hoa cũng không hề khách sáo gì cả chọn toàn những món ngon đắt tiền.
Lục Cảnh Niên ngồi bên cạnh nhìn Tô Lê, nói: “Tôi nói này nha đầu, cô không hỏi xem không tò mò, tên tiểu tử Giang Thần Hy đó tối nay đi làm gì hay sao? Cùng với ai? Sao mà cô từ đầu tới cuối chỉ bám lấy tôi không tha mà cũng không mở miệng ra hỏi người đàn ông của cô chứ?”
Tô Lê ngước lên vừa ăn chiếc càng cua vừa liếm ngón tay mình nói: “Lục thiếu chẳng phải vừa nói rồi sao, tối nay Giang thiếu đi tham gia một buổi tiệc rượu thương mại còn gì.”
Lục Cảnh Niên nói: “Cô không tò mò vị trùm thành phố Wall kia có mối quan hệ gì với Giang Thần Hy hay sao?”
Tô Lê suy nghĩ một lúc xong sau đó hỏi: “Trừ khi Lục thiếu biết được?”
“Đó là lẽ đương nhiên!” Lục thiếu tự đắc nói.
Tô Lê “ồ” một tiếng rồi lại tiếp tục ăn.
Lục Cảnh Niên nhìn cô không hề có ý muốn truy hỏi chuyện này không khỏi buồn bực nói: “Chỉ ồ một tiếng thôi sao?”
Tô Lê nhìn anh không khỏi cười nói: “Nhưng mà Lục thiếu gia cũng không có ý định nói ra, tôi có hỏi cũng vô ích mà.”
Hoa Hoa bên cạnh thở dài nói: “Lục thiếu gia, anh đừng tốn công sức nữa, có nói thì nói luôn đi, Chị Tô Lê đối với thiếu gia vững như bàn thạch, chị ấy không hề quan tâm chút nào xem vị mỹ nhân thành phố kia là ai đâu.”
Nói xong, cô quay người gọi ông chủ quán một tiếng, “Ông chủ à, thêm một suất cá hồi chiên giòn nữa nhé.”
Ông chủ đang làm đồ ăn ở bên trong, nghe thấy vậy liền lớn tiếng đáp lại ngay. Ăn cùng với Lục Cảnh Niên xong sau đó liền trở về khu nghỉ dưỡng của bọn họ.
Lục Cảnh Niên và Tô Lê vừa mới đi tới cửa khách sạn, vừa hay đúng lúc nhìn thấy Giang Thần Hy dìu một cô gái đang đi về hướng cửa chính.
Chỉ nhìn thấy Giang Thần Hy còn cởi chiếc áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô gái kia, cử chỉ hai người tỏ ra rất là thân mật, nhìn không hề giống như mối quan hệ bạn bè bình thường, ít nhất trực giác của người phụ nữ cũng mách bảo cô như thế.
Lục Cảnh Niên dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay vậy, cười híp mắt nói: “Vì thế nên tôi nói mà, cô nên tò mò tò mò nhiều một chút chứ?”
Tô Lê quay lại nhìn anh, cười, nhưng mà cũng không nói gì cả.
Sau đó cô bèn tự mình mở cửa xe ra, xuống xe, gọi với tới chỗ hai người đang đi về phía cửa lớn gọi to, “Chồng à.”
Giang Thần Hy đang đi ở phía trước lập tức dừng chân lại quay đầu lại nhìn Tô Lê, Tô Lê ngay lập tức bèn chạy tới.
Người bên cạnh Giang Thần Hy kia vốn dĩ khoác tay lên cánh tay Giang Thần Hy, Giang Thần Hy thu lại tay của mình, đưa tay ôm lấy Tô Lê đang chạy lại hướng anh.
“Tới từ khi nào vậy?” Giang Thần Hy cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Tô Lê ngước đầu lên nhìn anh cười nói: “Đến được một lúc rồi, Lục thiếu mời em và Hoa Hoa ăn tối.”
Giang Thần Hy dáng vẻ yêu thương vuốt vuốt mũi cô, “Đến rồi mà cũng không gọi điện thoại cho anh.” “Em muốn cho Giang thiếu một bất ngờ.” Tô Lê ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Thần Hy “ừ” một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa.
Lục Cảnh Niên kéo Hoa Hoa xuống xe, “tậc” một cái, cười nói: “Còn nói không quan tâm.”
Hoa Hoa cũng ngạc nhiên nói: “Chị Tô Lê nhà em như vậy là đang tuyên bố chủ quyền sao?”
“Còn phải nói sao.” Lục Cảnh Niên không khỏi bật cười thành tiếng.
Lục Cảnh Niên cười một tiếng, “Thú vị, đúng là thú vị.”
Hoa Hoa quay đầu nhìn Lục Cảnh Niên, khẽ ho một tiếng, nhỏ tiếng hỏi: “Lục thiếu, anh nói với em đi, thiếu gia với cô gái đó rốt cuộc là mối quan hệ như thế nào vậy? Vừa nãy anh có nhìn thấy không, thân mật như thế, ai tin là không có gì chứ?”
Lục Cảnh Niên nhìn cô, cười nói: “Em đoán xem.”
“Em… em đoán?” Hoa Hoa ngơ ngác một lúc sau đó phản ứng lại, “Em đoán gì chứ, em không biết mới hỏi anh chứ.”
Lục Cảnh Niên cười nói: “Chị Tô Lê nhà em chẳng phải là không quan tâm hay sao, thế có biết mối quan hệ gì chứ?”
Nói xong bèn xuống xe. Tô Lê nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu tím đang đứng bên cạnh.
Chỉ là nhìn thấy qua ở trên báo, cũng chưa gặp mặt trực tiếp bao giờ.
Không thể phủ nhận, quả thật là một mỹ nhân, một phụ nữ rất có khí chất, không thển nhìn ra được tuổi tác, nhưng mà việc lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm qua vẫn không thể che giấu được sự quyến rũ của người phụ nữ mạnh mẽ và đầy quyến rũ này.
“Chào cô, tôi là vợ của Giang Thần Hy, tôi là Tô Lê.” Nói xong, cô bèn chủ động đưa tay về phía đối phương.
Đối phương vẫn đang nhìn thăm dò Tô Lê. Hôm nay Tô Lê mặc chiếc váy liền thân, để lộ ra đôi chân thon dài.
Đối phương cười nói: “Tôi biết cô, nữ minh tinh gần đây rất nổi tiếng trong làng giải trí.” Nói xong, cô cũng đưa tay ra, bắt tay với Tô Lê, cười nói: “Phim mà tiểu thư Tô Lê đóng tôi cũng đã từng xem, gần đây bộ phim mới công chiếu đó, không tệ chút nào. Vừa nãy tôi còn nói với A Hy là tôi đang theo dõi hai bộ phim nữa.”
Tô Lê cười nói: “Không ngờ rằng Lâm tiểu thư một nữ doanh nhân mạnh mẽ như vậy mà cũng theo dõi phim, điều này khiến tôi có chút kinh ngạc.” Người phụ nữ này là Lâm Lạc Khả, rất nổi tiếng trong giới tài chính.
Tô Lê đương nhiên cũng không phải là không biết gì về người phụ nữ này.
Đối phương chau mày lại cười nói: “Tiểu thư Tô Lê cũng biết tôi sao?”
“Là Giang thiếu nói với tôi về cô.” Tô Lê cười nói.
Giang Thần Hy bên cạnh đương nhiên là biết Tô Lê đang nói bừa, dù sao họ cũng chưa hề có cơ hội nói tới chuyện này, gần đây đều là ai bận chuyện người đó, thi thoảng mới gặp nhau, họ cũng không thể nào nói chuyện những việc những người không liên quan.
“Này này này, tôi nói mấy người có cần tôi bảo người mang mấy chiếc ghế qua mang thêm chút hoa quả nước tới để nói chuyện không?” Lục Cảnh Niên vừa cười vừa đi tới nói, “Nói chuyện rôm rả như thế.”
Lâm Lạc Khả khẽ cười một cái, nói: “Cảnh Niên, cách này của anh được đó, nếu không A Hy à, anh nói xem khi nào đó làm một ít ghế ở cửa lớn khu nghỉ dưỡng này, để chúng ta đỡ phải đứng nói chuyện.”
Họ cùng ở một tầng, Tô Lê gọi Lâm Lạc Khả đang định đi vào phòng lại, “Lâm tiểu thư à.”
Lâm Lạc Khả quay đầu lại nhìn cô, cười hỏi: “Tiểu thư Tô Lê còn có chuyện gì sao?”
Tô Lê bước tới, cười nói: “Lâm tiểu thư, chiếc áo khoác ngoài này …” Ngưng một lúc, nói: “Lát nữa tôi cho người mang đi giặt sạch, tránh lúc đó lại làm phiền Lâm tiểu thư.”
Lâm Lạc Khả nhìn chiếc áo khoác trên người mình, cười nói: “Cũng phải.” Cô cởi chiếc áo ra đưa qua, cười nói: “Tiểu thư Tô Lê không để ý chứ?”
Tô Lê đỡ lấy chiếc áo cười nói: “Sao mà để ý chứ, Lâm tiểu thư và Giang thiếu là bạn bè mà. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, Lâm tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Nói xong bèn quay người đi về phía cửa phòng Giang Thần Hy, ngước đầu nhìn Giang Thần Hy, khẽ cười, nói: “Chúng ta cũng sớm nghỉ ngơi thôi?”
Giang Thần Hy không khỏi khẽ bật cười thành tiếng, sau đó quay đầu lại khẽ gật gật đầu với Lâm Lạc Khả, biểu ý đi vào thôi.
Lục Cảnh Niên vốn dĩ đã đi vào trong phòng rồi còn quay đầu ra nhìn thăm dò Lâm Lạc Khả đang đứng ở cửa khẽ cười thành tiếng, nhỏ tiếng nói: "Nha đầu này lợi hại chứ?"
Lâm Lạc Khả dường như không hề suy nghĩ gì cả, quay đầu nhìn cánh cửa phòng Giang Thần Hy, sau đó khẽ cười một cái, nói: "Được rồi, ngày mai gặp, nay mệt quá rồi."
Nói xong bèn đẩy cửa bước vào...Tô Lê đi vào trong phòng, quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy đang đóng cửa.
Giang Thần Hy bước tới một tay kéo lấy Tô Lê ôm vào lòng, quay người ép cô vào phiá tường, anh cúi xuống nhìn người phụ nữ bị quấn vào trong một chiếc vòng tròn nhỏ bé, trầm ngâm nói: "Cô bạn à, anh nhớ em rồi."
Anh ôm lấy eo cô, khẽ đè người lên và hôn lên môi cô. Tô Lê cũng không từ chối gì cả, chào đón nụ hôn của anh. Bữa tối tại bữa tiệc Giang Thần Hy đã uống không ít rượu, những chuyện này Tô Lê ít nhiều cũng cảm nhận được. Tối nay chắc chắn là không ít.
Nhưng mà khi anh định mượn cớ rượu để tiến thêm một bước nữa, Tô Lê đột nhiên lại ngăn cản anh lại. Tô Lê ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt, cười nói: "Em tới là để tham gia biểu diễn thương mại."
Giang Thần Hy "ừ" một tiếng, anh hạ giọng xuống, hỏi: "Vì thế thì sao?"
Tô Lê cúi xuống cười nói: "Em không phải tới với Giang thiếu, em tới là để làm việc." Ánh mắt Giang Thần Hy đang đầy những giục vọng nhưng lại bị những lời nói vô lý của Tô Lê làm cho mơ mơ hồ hồ.
"Vì thế cô bạn à, em định làm gì chứ?"
Tô Lê ngước đầu lên nhìn anh, nhưng mà ánh mắt của cô có những nét giảo hoạt tinh nghịch nhìn Giang Thần Hy cười nói: "Dù sao bên cạnh Giang thiếu cũng có mỹ nhân bầu bạn, em không làm loạn vào nữa." Nói xong thoát ra khỏi vòng tay của Giang Thần Hy, vừa hắng giọng vừa nói: " Ngày mai em còn phải dậy sớm, em đi tắm trước đây."