Ba người ra khỏi câu lạc bộ và tìm một quán ăn đêm, gọi ít tôm và bia.
Vào mùa này, ăn cái này là đã nghiền nhất.
Tô Lê thích ăn nên cũng ăn được mấy con, cô không tham dự vào cuộc nói chuyện của Giang Thần Hi và Lục Cảnh Niên, chỉ im lặng lắng nghe.
Đại khái khoảng mười hai giờ đêm, bọn họ mới quay về khách sạn.
Giang Thần Hi từ trong phòng tắm đi ra thấy Tô Lê đang xem laptop.
Tô Lê vừa tắm xong, vừa bôi kem dưỡng da lên chân vừa xem tin tức.
"Em cảm thấy hứng thú với tin tức tài chính và kinh tế từ bao giờ vậy?" Giang Thần Hi đi qua cầm lấy kem dưỡng da bóp lấy một ít rồi xoa sau lưng cho Tô Lê.
Tô Lê hơi nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thần Hi, cười nói: "Em đang xem cuộc phóng vấn của Giang thiếu và Lâm tiểu thư."
"Hình như cuộc phỏng vấn này là vào ngày hôm trước?" Giang Thần Hi ghé đầu nhìn và nói.
Tô Lê "Ừ" một tiếng: “Bây giờ Giang thiếu có Lâm tiểu thư giúp đỡ, càng thêm như hổ thêm cánh."
Giang Thần Hi nhìn cô và giơ tay lên khẽ cười nói: "Chị ấy là vợ của anh trai anh, chị ấy biết giờ anh đang thiếu người cho nến mới đặc biệt từ văn phòng phố Wall tới đây giúp anh."
Tô Lê nhìn anh. Đây là lời giải thích của anh, không giống như đang cố ý nói chuyện hàng ngày.
"Chị ấy là một người phụ nữ rất giỏi giang." Tô Lê gật đầu.
Giang Thần Hi vuốt ve lên gương mặt của cô, nói: "Quả nhiên không có chuyện gì gạt được em cả, Tiểu Hồ Ly."
Tô Lê cười nói: "Thật ra chuyện như vậy cũng dễ biết được thôi. Chỉ cần em không ghen tuông linh tinh, bình tĩnh suy nghĩ thì có rất nhiều chuyện đều có thể suy nghĩ rõ ràng được, đúng không?"
Có đôi khi Tô Lê luôn cảm thấy, rất nhiều chuyện hiểu nhầm đều do tự mình gây ra, thật ra căn bản không phải là hiểu nhầm gì, thậm chí có chút buồn cười.
Nhưng bình thường rất nhiều người ở cùng nhau, cuối cùng lại thua bởi chính những hiểu nhầm không quan trọng này.
Giang Thần Hi nhéo lỗ tai cô: “Vậy mà em còn nghiêm túc ghen tuông, thật sự là để lừa anh à?"
Tô Lê nghiêm mặt nói: "Ai nói em ghen chứ?"
Giang Thần Hi khẽ nhíu mày: “Không phải là ghen sao?"
Tô Lê không khỏi khẽ cười nói: "Em chỉ mất hứng khi anh đưa quần áo cho người khác mặc, chỉ vậy thôi."
"Nhưng đó là chị dâu của anh mà." Giang Thần Hi nhìn cô nói.
Tô Lê mỉm cười, cơ thể hơi dựa vào trong lòng Giang Thần Hi: "Là chị dâu của anh cũng không được, bởi vì lòng dạ em hẹp hòi, quần áo của anh chỉ có thể để cho em mặc thôi, chính là như vậy đấy."
Giang Thần Hi không khỏi khẽ cười, gật đầu: “Thì ra là thế, anh hiểu rồi."
Tô Lê có phần trẻ con cọ cọ vào người anh, sau đó hơi quay đầu nói với anh: "Giang thiếu, anh kể em nghe về Lâm tiểu thư này đi."
Giang Thần Hi nhìn cô: “Sao em lại có hứng thú với chị ấy?"
Tô Lê cười nói: "Em chỉ thấy tò mò về chị ấy thôi. Trên mạng nói chị ấy còn chưa tái hôn?"
Giang Thần Hi im lặng một lát, sau đó hít sâu một hơi và nói: "Em nói chị ấy là một người phụ nữ giỏi giang, anh đồng ý về điểm này. Năm đó anh trai anh đột nhiên qua đời, sau đó nhà họ Giang rất rối loạn, tập đoàn Giang thị lung lay sắp đổ. Lúc đó chị dâu và anh trai vừa mới cưới còn chưa được hai năm, vào lúc mọi người còn đang thương lượng chuyện cổ phần thì một phần di chúc đã đánh nát giấc mơ đẹp của rất nhiều người. Anh trai giao cổ phần cho anh. Khi anh tới tiếp nhận tập đoàn Giang thị, tất cả mọi người đều phản đối, đều có ý kiến khác về phần di chúc này. Chỉ có chị dâu kiên quyết lấy thân phận con dâu cả của nhà họ Giang mà ép xuống tất cả trách móc, chống đỡ người chỉ trích của mọi người, giúp anh thuận lợi ngồi lên tổng giám đốc tập đoàn Giang thị. Mà sau khi anh đã dùng hai tháng ổn định cục diện, giúp tập đoàn Giang thị vượt qua khủng hoảng, chị ấy lại quyết định sang định cư ở nước Mỹ. Thật ra chị muốn rờ đi cũng không có ai có ý kiến gì. Trên tay chị ấy không có cố phẩn, cũng không gây ra tổn thất nào cho tập đoàn Giang thị, mà cô ở công ty cũng không có quan hệ rắc rối khó gỡ nào, cho nên ở hay không cũng không ai để ý."
"Lâm tiểu thư là một người thông minh, trong hoàn cảnh như vậy, chồng mình chết oan uổng, chỉ sợ là ai cũng không muốn ở lại đi?" Tô Lê nói.
Giang Thần Hi thản nhiên nói: "Còn có một nguyên nhân nữa."
"Là nguyên nhân gì vậy?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hi nói: "Chị ấy muốn bảo vệ con của mình."
Tô Lê nghe vậy thì sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Ý anh là nói, Lâm tiểu thư đã sinh một đứa con cho anh trai anh à?"
Giang Thần Hi gật đầu: “Đúng vậy, anh trai anh có biết. Mấy ngày trước khi anh trai xảy ra chuyện ngoài ý muốn có nói cho anh biết. Sau đó anh trai đột nhiên mất đi, chị ấy bảo anh giấu kín chuyện này. Chị ấy nói có người muốn hại chết chồng chị ấy, nên chị ấy cô càng không thể đẩy con của chị ấy vào trong hố được. Trong di chúc, anh trai chỉ có một yêu cầu duy nhất, không quan tâm xảy ra bất cứ chuyện gì, anh đều phải thay anh ấy chăm sóc tốt cho chị dâu. Anh cũng không ép chị ấy ở lại, mà đưa chị ấy tới Mỹ."
"Sau đó thì sao? Cho nên nhà họ Giang cũng không biết anh trai anh có một đứa con một mồ côi từ trong bụng mẹ à?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hi khẽ gật đầu: “Bọn họ không biết, chị dâu cũng không định để cho người nhà họ Giang biết. Đứa bé kia không phải họ Giang, bây giờ cũng là một cậu con trai lớn rồi."
Tô Lê gật đầu, nói: "Thật ra căn cứ vào năng lực của chị dâu anh thì hoàn toàn có thể chủ trì đại cục."
Giang Thần Hi nói: "Chị dâu vốn tốt nghiệp đại học Chicago, sau đó tới nước Mỹ, chị ấy vừa làm vừa học nghiên cứu sinh, khi đó chị vừa chăm con vừa học. Tiếp đến, chị ấy từng bước đứng vững ở phố Wall, có được thành tựu như bây giờ. Cho nên em nói chị ấy giỏi giang cũng là người phụ nữ làm cho anh kính phục."
"Chị ấy không tái hôn sao? Sau bao nhiêu năm như vậy, chị ấy chỉ ở một mình à."
Giang Thần Hi lắc đầu, nói đến đây anh cũng bất đắc dĩ thở dài: "Anh trai tự nhiên mất mạng làm chị ấy trước sau không bỏ xuống được, nhiều năm như vậy chị ấy vẫn cố chấp điều tra manh mối, tất cả chứng cứ về anh trai trong tay anh đều là do chị ấy cung cấp."
"Vậy... Anh đã sớm liên hệ với Lâm tiểu thư sao?" Tô Lê hỏi.
Giang Thần Hi khẽ gật đầu: “Anh nhường lại công ty, chị ấy quay về giúp anh đều nằm trong kế hoahcj."
Tô Lê cười nói: "Thì ra là thế. Xem ra em vẫn suy nghĩ quá đơn giản."
Giang Thần Hi nhìn cô khẽ cười ra tiếng, nói: "Anh chỉ không muốn em biết quá nhiều thôi. Chị dâu nói em rất thông minh, rất thích em."
Tô Lê cười nói: "Thật ra chị ấy chủ động tới nói chuyện với em, em liền biết được chị ấy nhất định muốn xem thử em có tư cách làm vợ của Giang Thần Hi không, đương nhiên em phải biểu hiện tốt một chút."
Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng: “Bây giờ em yên tâm, chị ấy đánh giá rất cao về em. Chị ấy nói em làm chị ấy thấy rất bất ngờ."
Nói xong, anh hắn xoay người đặt cô lên trên giường, khóe miệng hắn hơi cong lên nhìn cô, nói: "Em yêu, tối nay có được không?"
Giang Thần Hi nhíu mày: “Tô Lê!" Anh trầm giọng xuống.
Tô Lê cười nói: "Dì cả của em tới."
Giang Thần Hi nghe vậy thì sửng sốt và suy ngẫm, thản nhiên nói: "Sớm hơn tháng trước một tuần à?"
Tô Lê "Ừ" một tiếng: “Trưa nay có."
Giang Thần Hi nhíu mày và hít sâu một hơi rồi thả cô ra. Anh xoay người ngồi dậy cầm lấy bao thuốc lá rút một điếu, sau đó châm lửa.
Tô Lê nhìn Giang Thần Hi như vậy cũng ngồi dậy đi tới.
Giang Thần Hi nhắm mắt cố ổn định tâm trạng mới trầm giọng hỏi: "Em có đau bụng không?"
Tô Lê nói: "Không chỉ rất đau, em còn thấy trướng nữa."
"Hôm nay em còn hoạt động nhiều như vậy nữa." Giang Thần Hi nói với vẻ đau lòng: “Nào, em ngoan ngoãn đi, chúng ta không nói chuyện nữa, đi ngủ sớm một chút."
Thảo nào hôm nay lại ngủ say ở trong xe như vậy, cô mà không nói thì anh cũng không biết gì.
Tô Lê lắc đầu, nói: "Em còn chưa buồn ngủ nên không ngủ được đâu, chúng ta lại nói chuyện thêm một lát đi."
Giang Thần Hi không biết làm sao chỉ có thể "Ừ" một tiếng, giơ tay lên hít một hơi thuốc và chậm rãi phun khói, nói: "Em muốn nói chuyện gì?"
Tô Lê suy nghĩ một lát mới nói: "Giang thiếu, anh có biết mảnh đất anh dịnh đấu giá vào ngày mai có vấn đề?"
Giang Thần Hi cúi đầu nhìn Tô Lê đã mệt mỏi muốn ngủ, lại còn mạnh miệng, cố gắng chống đỡ. Cô hơi ngẩng đầu lên mơ mơ màng màng nhìn Giang Thần Hi, lẩm bẩm nói: "Em tìm thấy trong tủ sắt của Lục thiếu... một bản báo cáo kiểm tra chất lượng đất đai..." Tô Lê cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ, đầu lưỡi cũng líu lại, hơn nữa Giang Thần Hi cứ vỗ nhẹ cơ thể cô như dỗ đứa trẻ, làm cho cô càng dễ buồn ngủ hơn.
Giang Thần Hi nhìn cô, dịu dàng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Tô Lê qua một lúc lâu mới có phản ứng, thì thầm nói, nói: "Anh đấu giá mảnh đất kia, em... lo lắng là có... cạm bẫy..."
Hai chữ cuối cùng nói ra rất nhỏ.
Giang Thần Hi nhìn Tô Lê đã ngủ trong lòng mình mà không khỏi cười ra tiếng, hôn nhẹ lên trán cô rồi khẽ nói: "Em yên tâm, đừng lo lắng cho anh, ngoan ngoãn ngủ đi."
Tô Lê hình như nghe được một nửa khẽ nói "Ừ" một tiếng...
Tô Lê ngủ rất sâu, Giang Thần Hi chờ cô ngủ thiếp đi mới nhẹ nhàng thả cô ra và đắp chăn lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Lâm Lạc, hỏi cô có cách gì bớt đau khi đến kỳ kinh nguyệt không, thuận tiện hỏi xem cô có quen biết bác sĩ Đông Y nào tốt. Anh biết phụ nữ đau bụng kinh không phải là chuyện gì tốt, cần phải cố gắng điều dưỡng và trị liệu.
Lâm Lạc nhanh chóng nhắn lại, bảo anh nấu ít nước đường đỏ, đương quy cho cô uống, có khả năng làm giảm bớt triệu chứng.
Giang Thần Hi nhớ kỹ trong lòng và nhắn lại cho cô ta: “Cảm ơn."
Lâm Lạc nhắn tin hỏi: "Cậu đã nói rõ với cô ấy chưa?"
Giang Thần Hi nhắn lại: "Cô ấy đã sớm biết rồi."
Lâm Lạc lại trả lời: "Đúng là một người phụ nữ thông minh, không trách được em lại yêu cô ấy như vậy. Thấy em thế này, chị cũng yên tâm."
Qua một lúc, cô ta lại gửi một tin tức qua: “Chị sẽ gửi cho em kế hoạch đầu tư mảnh đất kia, em bớt chút thời gian xem có gì cần bổ sung không."
"Được, em sẽ xem luôn rồi trả lời chị trong tối nay, sẽ gửi vào mail của chị." Giang Thần Hi trả lời.
Anh nói xong thì lặng lẽ xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ và mở laptop ra..