Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 343



Tô Lê ngước mắt nhìn Giang Thần Hi thì thấy anh đang nhìn mình.

"Anh nhìn em làm gì?" Tô Lê mỉm cười có vài phần ngượng ngùng.

Về mặt chăm sóc con, cô thật sự không thể bằng được Giang Thần Hi.

Giang Thần Hi cười nói: "Em đẹp thì nhìn thôi."

Tô Lê bị chọc cho phì cười.

Giang Thần Hi còn phải chờ kết quả kiểm tra của anh, cho nên hai người bế Gạo Nếp nhỏ nghỉ ngơi trong bãi cỏ, Gạo Nếp nhỏ đã ngủ thiếp đi.

Giang Thần Hi khẽ xoa lỗ tai của cô và khẽ nói: "Có em thật tốt. Ngay cả tới bệnh viện cũng có người đi cùng."

Tô Lê cười: “Em sẽ luôn ở bên cạnh anh." Nói xong cô xoa lên ngực anh.

Giang Thần Hi nắm chặt tay của cô và đặt ở bên môi khẽ hôn một cái.

Lúc này, nhìn thấy một đứa trẻ đi qua, trong tay cầm một chén bánh cá hầm ngửi rất thơm, nhìn cũng làm người ta thấy thèm ăn. "Chờ lát nữa em cũng muốn ăn cái kia." Tô Lê nói.

Giang Thần Hi nhìn cô đầy vẻ nuông chiều giống như dỗ một em bé vậy, gật đầu: “Ừ, lát nữa ra ngoài anh sẽ mua cho em ăn."

Tô Lê nhìn anh và cười. Cô thích dính lấy hắn, hưởng thụ cảm giác khi anh nuông chiều mình.

Không lâu sau, lão Vu cầm báo cáo qua. Cục máu không lớn cũng không dịch chuyển vị trí, tất cả những thứ khác của Giang Thần Hi đều bình thường.

Thấy báo cáo như vậy, mặc dù trong lòng Tô Lê không vui mừng, nhưng cũng an tâm hơn.

Giang Thần Hi khẽ xoa đầu cô, nói: "Đi thôi, không phải em nói đói rồi sao?"

Tô Lê nhìn anh và gật đầu cười: “Được."...

Hôm nay, bởi vì quay phim dưới ánh nắng chói chang suốt bốn giờ nên Tô Lê bị cảm nắng.

Tô Lê mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy mình đã nằm ở bệnh viện truyền nước.

Hoa Hoa thấy thế, kêu vài tiếng cám ơn trời đất: “Chị Tô Lê, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi."

Tô Lê nhắm mắt, nói: "Chị làm sao thế?"

"Chị bị cảm nắng làm mọi người sợ gần chết." Hoa Hoa nói.

Tô Lê dò hỏi: "Chị còn tưởng mình sẽ chịu được một lúc nữa, bên kia có sao không?"

"Vừa rồi ông chủ lớn gọi điện thoại cho chị, em cũng không dám nhận."

Tô Lê nhìn cô ấy và cười nói: "Em đừng nói cho anh ấy biết, nếu không anh ấy lại muốn đi qua." Cô suy nghĩ một lát sau hỏi: "Anh ấy gọi tới lúc nào?"

Hoa Hoa nói: "Ông chủ gọi nửa giờ trước. À, ông chủ lớn còn gửi một tin nhắn. "

Hoa Hoa nói xong liền lấy ra điện thoại của cô từ trong ngăn kéo bên cạnh.

Tô Lê thấy Giang Thần Hi nói anh phải đi qua Hải Thành gặp tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, đại khái sẽ đi ba ngày.

Tô Lê nhắm mắt, nói: “Chị ngủ thêm một lát đi, một giờ sau em gọi chị dậy, chị sẽ điện thoại cho Giang thiếu."

"Vâng."

Đương nhiên, Tô Lê không nói cho Giang Thần Hi biết mình đang bị cảm nắng phải truyền nước.

Giang Thần Hi bên kia cũng không biết.

Sau khi gọi điện thoại xong, Tô Lê lại trở lại đoàn làm phim tiếp tục quay nốt cảnh còn lại mới rời đi.

Kết quả còn chưa tới nhà, cô lại bị đưa vào bệnh viện, sốt cao 39,5 độ.

Cô lại trực tiếp ở trong bệnh viện ba ngày.

"Hoa Hoa, em không nói cho Giang thiếu biết chuyện tôi bị ốm phải nằm viện chứ?" Tô Lê nghiêng người nhìn Hoa Hoa nói: "Em tuyệt đối đừng nói cho anh ấy biết. Đại khái ngày mai anh ấy sẽ về thôi. Nếu bị anh ấy biết tôi bị ốm, chắc chắn lại..."

Vẻ mặt Hoa Hoa xấu hổ nháy mắt với cô và kéo cánh tay của cô, khẽ nói: "Ông… ông chủ lớn."

Tô Lê nghe vậy thì sửng sốt, nhìn theo ánh mắt Hoa Hoa, thấy Giang Thần Hi đứng ở hành lang của bệnh viện, bên cạnh là A Hào.

Rõ ràng là Giang Thần Hi đứng yên đó nhìn Tô Lê.

Tô Lê theo bản năng nhìn Hoa Hoa bên cạnh, Hoa Hoa vội vàng xua tay khẽ nói: "Không phải là em, không phải là em, em thề em không nói dối nửa lời."

"Qua đây." Giang Thần Hi đứng ở bên kia trầm giọng nói.

Tô Lê hít sâu một hơi, sau đó lại đi thẳng tới.

Cô nhìn Giang Thần Hi, mỉm cười, nói: "Giang thiếu về lúc nào vậy?"

Giang Thần Hi nhìn cô với vẻ mặt bình thản, thật không nhìn ra anh có tức giận không. Anh thò tay sờ trán của cô, thản nhiên nói: "Em đã khỏe hơn rồi chứ?"

Tô Lê khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng.

Giang Thần Hi lại ôm cô vào trong lòng, thản nhiên nói: "Trở về rồi hãy nói."

Nói xong, anh liền đi ra ngoài.

Nhưng A Hào vừa định đi theo đã bị Hoa Hoa kéo lại: “Hũ nút, anh làm gì vậy?"

A Hào im lặng nhìn cô ấy.

Hoa Hoa nói: “Anh buồn bực không thích nói thì thôi..."

A Hào không để ý cô ấy mà xoay người muốn đi, nhưng lại bị Hoa Hoa chặn lại: “Ái chà, anh qua đó làm gì, anh ngại bóng đèn anh còn chưa đủ sáng sao? Anh có biết tiểu biệt thắng tân hôn, không hả?" Hoa Hoa nhìn anh ta rồi thở dài nói: "Xem ra anh chắc chắn không biết rồi. Hũ nút, tôi nói với anh nhé, về sau nếu như anh thấy ông chủ lớn ở cùng với chị Tô Lê thì nhanh chóng rút đi, biết không?"

A Hào nhìn cô ấy và lấy chìa khóa xe trong tay ra, thờ ơ nói: "Bây giờ ông chủ lớn không thể tự mình lái xe, tôi chở anh ấy đi."

Hoa Hoa nhìn chìa khóa xe trong tay A Hào rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó kêu lên: “A a, không xong rồi!" Cô ấy vỗ A Hào một cái: “Sao anh không nói sớm chứ!"

Nói xong, cô ấy vội vàng chạy về phía cửa chính của bệnh viện...

Bởi vì bên ngoài trời quá nắng, Giang Thần Hi và Tô Lê đứng ở cửa phòng khám bệnh chờ bọn họ, hai người đều không cầm chìa khoá nên căn bản không có cách nào đi được.

Vì phòng của A Hào đang sửa nên thời gian gần đây anh ta cũng ở đây luôn.

Khi về đến nhà, Giang Thần Hi nói sẽ đích thân xuống bếp nấu cháo cho Tô Lê.

Tô Lê bám dính lấy anh và chạy vào trong bếp.

Anh đeo tạp dề và kéo tay áo, lộ ra cánh tay cường tráng. Khi nhìn thấy Tô Lê bước vào, anh hỏi: "Sao em không đi nằm? Cháo sẽ xong ngay thôi."

Tô Lê ôm lấy anh, hình như khi bị ôm, cô lại đặc biệt muốn làm nũng.

"Em muốn nhìn anh."

Giang Thần Hi cúi xuống hôn cô: “Ngoan, anh sẽ nấu cháo xong ngay thôi."

Trong miệng Tô Lê đắng ngắt, rất khó chịu.

"Sao anh biết em ở bệnh viện?" Giọng nói của Tô Lê cũng khàn khàn.

Giang Thần Hi nhìn cô và thản nhiên nói: "Ngày đó em gọi điện thoại cho anh, anh đã thấy giọng em không ổn rồi. Anh hỏi Thiệu Phương, cô ấy nói em bị cảm sốt cao 40 độ ở trường quay vẫn kiên trì quay nốt."

Tô Lê cười nói: "Tất cả mọi người đều chịu nóng chứ đâu phải mình em, hơn nữa bữa đó cũng không phải mình em bị cảm nắng, bọn họ đều kiên trì quay, em làm sao có thể nói quá nóng quay sau được?"

Giang Thần Hi im lặng nhìn cô.

"Giang thiếu không phải đã nói rõ ngày mai mới về sao? Anh về sớm thế, chuyện bên kia phải làm thế nào?"

Giang Thần Hi thản nhiên nói: "Anh để Cảnh Niên đi xử lý chuyện còn lại rồi. Em bị bệnh nên anh lo lắng, muốn ở cùng với em."

Tô Lê rất hưởng thụ cảm giacs được anh nuông chiều: “Em thật hạnh phúc."

Giang Thần Hi nghe vậy liền cười: “Em dễ thỏa mãn như vậy à?"

Tô Lê gật đầu, sử dụng giọng mũi rất nặng "Ừ" một tiếng trả lời, chọc cho tâm can của Giang Thần Hi thấy ngứa ngáy.

...

Sau bữa cơm trưa, A Hào nói có việc phải đi trước, Hoa Hoa giơ một miếng dưa hấu trong tay, vừa ăn vừa nói: "Anh Hào, anh Hào, anh chờ tôi một chút, tôi đi nhờ xe anh với."

Gần đây Hoa Hoa qua đều đi là bằng phương diên giao thông công cộng, bởi vì hai ngày trước, cô ấy lái xe vào dải phân cách nên bị phạt tiền, xe còn phải đưa đi bảo dưỡng.

A Hào chỉ có thể chờ cô ấy cùng đi.

Tô Lê nhìn Hoa Hoa cũng thấy bất lực, cũng xem như cô ấy có bản lĩnh.

Lúc này dì Trương từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm theo mấy cái túi xách. Giang Thần Hi đỡ giúp bà.

Giang Thần Hi nói với Hoa Hoa: "Một lúc nữa cô đi đừng quên quà, cái túi màu tím kìa."

"Ông chủ lớn, tôi cũng có quà sao?" Vẻ mặt Hoa Hoa kinh ngạc nhìn anh.

Giang Thần Hi "Ừ" một tiếng. Cô nhóc này quả thật cũng khiến người ta yêu thích.

"Ái chà thật ngạc nhiên. Ông chủ lớn cũng mang quà cho tôi này." Hoa Hoa vui mừng.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, Tô Lê mỉm cười và nói: "Có phải là đặc sản Hải Thành không? Hoa Hoa thích nhất mấy thứ đó. Lần trước cô ấy còn mua rất nhiều."

Giang Thần Hi mỉm cười gật đầu: “Lần trước cô ấy còn kéo A Hào làm lái xe đưa cô ấy qua nữa đấy."

Tô Lê cười nói: "Hoa Hoa chỉ cần ăn ngon còn thực tế hơn đưa vàng cho cô ấy."Lúc này, Tô Lê lấy từ trong một cái túi ra một món đồ chơi nhồi bông: “Đây là... đưa cho ai vậy?"

Giang Thần Hi cười nói: "Ngày đó anh đi thăm quan trung tâm thương mại thấy được nên thuận tiện mua luôn cho Gạo Nếp nhỏ chơi."

"Bây giờ con bé có hứng thú với bình sữa còn hơn cả đồ chơi." Tô Lê mỉm cười nhìn Giang Thần Hi hỏi: "Ngay cả Gạo Nếp nhỏ cũng có quà, vậy phần của em đâu?"

"Em cũng có." Anh nâng cằm cô lên: “Lần này anh quen một nhà thiết kế trang sức và một nhà thiết kế thời trang trong một bữa tiệc, anh mua ít quần áo và đồ trang sức từ chỗ bọn họ về."

Tô Lê tò mò giống như hệt như em bé vậy. Giang Thần Hi mỉm cười nghiêng người ngồi trên tay vịn sô pha bên cạnh Tô Lê. Cô liền xích lại gần: “Những thứ này đều là tặng em sao?" Cô giơ tay chỉ hộp quà.

Giang Thần Hi vui vẻ nhéo mũi của cô nói: "Em cũng đâu phải là trẻ con mà thích đồ chơi?"

"Ai nói chứ! Nếu như Giang thiếu tặng đồ chơi cho em, em sẽ không chê đâu?" Tô Lê mỉm cười và nói.

Giang Thần Hi không nhịn được vui vẻ hỏi: “Không phải em đã có anh rồi sao? Anh cho em chơi, thích chơi thế nào cũng được. Chơi với anh còn vui hơn Gạo Nếp nhỏ ôm thú nhồi bông nhiều."

Tô Lê nhìn anh và phì cười.

Giang Thần Hi hỏi: “Em đỏ mặt làm gì hả? Có phải là đang nghĩ đến chuyện gì xấu xa đúng không?"

Tô Lê đẩy tay anh ra và chơi xấu nói: "Nào có chuyện gì xấu chứ! Không... A..." Giang Thần Hi biết cô sợ nhột nên vừa thấy cô chơi xấu liền bắt đầu cù cô.

"Đừng, đừng mà, nhột lắm..."

"Em thành thật nói đi, vừa rồi em suy nghĩ gì hả?" Giang Thần Hi nhìn cô với vẻ không có ý tốt.

Tô Lê lập tức nói: "Em không có nghĩ gì. Em chỉ nghĩ nên chơi anh thế nào thôi."

Giang Thần Hi cười nói: "Cái này có gì phải nghĩ chứ! Em muốn chơi thế nào cũng được."

Tô Lê nhìn bộ dạng anh đầy ý xấu kia là biết rồi. Nhưng Giang Thần Hi vẫn thản nhiên nói: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa, em uống thuốc lại lên tầng ngủ một giấc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.