Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 56



Giang Thần Hy nhìn người phụ nữ trước mặt, trầm ngâm một lúc lâu sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: “ lại nói lời ngốc nghếch rồi, được rồi, anh đi rửa mặt mũi, một lát nữa cùng xuống dưới nhà ăn sáng.”

Tô Lê cười nhẹ, nheo nheo mắt, quay vào hướng nhà tắm hỏi Giang Thần Hy: “ đây cũng được coi là đặc quyền của vợ Giang Thần Hy hay sao?”

Giang Thần Hy đứng ở cửa, một tay nắm lấy tay nắm cửa nhẹ nhàng quay người nhìn hướng về phía người con gái nhỏ bé với điệu bộ đầy khiêu khích, cô không giống với Giang Tiểu Ngữ hoặc những tiểu thư lá ngọc cành vàng khác, rất khác, cô không phải kiểu người an an phận, nhưng mà cái điểm xấu đó của cô lại khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái.

Anh cười nhẹ một cái, trả lời: “Đương nhiên, nếu như em hy vọng là nhưu thế, sau này đó sẽ là đặc quyền của riêng em.” Ngừng một lúc, anh nói thêm: “ Đương nhiên anh cũng hy vọng cái quyền lợi này của em sau này cũng chỉ thuộc về một mình anh.”

Nói xong anh liền đi tới đẩy cửa đi vào nhà vệ sinh.

Tô Lê ngước nhìn cười, lấy lại cái ánh nhìn bản thân mình trong gương, cô nhìn bản thân mình trong gương, thở dài một cái …



Khi ăn xong bữa sáng, Giang Thần Hy nói: “ hôm nay em dọn đến đi, anh tìm người giúp em qua thu dọn hành lý.”

Giang Thần Hy đã mở lời rồi, Tô Lê cũng không có lý do gì để từ chối, cô cười, nói: “ được ạ, nhưng mà một người sợ không đủ, em bên đó rất nhiều giày.”

Giang Thần Hy cười nói: “ được.” anh cũng biết cái gian phòng nhỏ nhỏ của Tô Lê đó, cái gì cũng không nhiều, chỉ đầy một phòng những đôi giày cao gót,. Tô Lê rất thích giày cao gót, đương nhiên những đôi giày này đều là dùng tiền của Giang Thần Hy để mua.

Tô Lê ngồi trên ghế sô pha, nhìn mấy người đang ngăn nắp chuyển những đồ đạc của cô xuống dưới lầu đóng vào một cái xe tải chở hàng loại nhỏ, cô nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ hẹn với Giang Thần Hy rồi, cô để cho bọn họ chuyển đồ của cô tới chỗ của Giang Thần Hy sau đó gọi một chiếc taxi đi thẳng tới sảnh lớn của tập đoàn Giang thị.

Cô đi thẳng lên tầng cao nhất, khi đi qua phòng làm việc của thư ký Tổng tài, ngẫu nhiên nghe được giọng cười nói đầy nhạo báng của một cô gái bên trong phòng: “Canh này mà mang tới cho Tổng tài hay sao?”

“Đúng vậy, lúc nữa khi trình tài liệu vào thì tiện mang vào luôn cho sếp, sao vậy?” giọng một cô gái khác có chút kiêu ngạo nói.

Cô gái kia cười nói: “ không có gì, chỉ là cảm thấy cô mỗi ngày đều nấu canh cho Tổng tài, nhưng mà Tổng tài không chăc nhớ tới cô à.”

Cô gái còn lại kêu nhẹ một tiếng nói: “ nhưng mà Vương Tỷ à, cô ở đây làm cũng đã bao nhiêu năm rồi, đến hình dáng của cô như thế nào tôi nghĩ Tổng tài chắc cũng không biết đâu nhỉ?”

“ Cô…” rõ ràng là đang bị cười nhạo, cô gái kia tức giận cầm tài liệu đi ra ngoài, nhưng mà vẫn chưa bươc ra khỏi cửa phòng làm việc, thì liền nhìn thấy Tô Lê, Tô Lê đang im lặng ngồi ở chiếc ghế sô pha bên ngoài, tay lật xem quyển tạp chí.

Người con gái được gọi là Vương Tỷ kia dường như cảm nhận được cơ hội trả thù đã đến, thế là cô ta lập tức cười và bước đến, chào hỏi Tô Lê, “ Tô tiểu thư, cô đến từ lúc nào vậy ạ?”

Giọng điệu của Vương Tỷ cố ý nói to lên vài phần, như là cố tình để cho cô thư kí nhỏ ở bên trong phòng kia nghe thấy bình thường.

Tô Lê cũng không hề ngước lên nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: “ khoảng từ lúc hai người đang bàn luận chuyện hầm canh chăng.”

Một câu nói của cô cũng đã rõ ràng hàm ý rằng Tô Lê vừa rồi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cái cô Vương Tỷ kia đắc ý liếc mắt cô thư kí nhỏ kia.

Tô Lê cũng chẳng buồn để ý tới họ, thế là cô cười nói: “Giang thiếu gia ở đâu? Tôi có hẹn với anh ấy ăn cơm trưa.”

Vương Tỷ cười nói: “ Tổng tài đang họp ở dưới lầu.” Vừa nói, cô vừa nhìn thời gian, nói: “khoảng mười phút nữa thì cuộc họp sẽ kết thúc ạ, em đi rót cho chị cốc nước chứ ạ?”

Tô Lê cười nói: “ Không cần đâu, tôi ở đây chờ anh ấy được rồi.”

Lúc nói chuyện thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, quả nhiên là Giang Thần Hy.

Anh bước thẳng từ trong thang máy ra, rõ ràng Giang Thần Hy cũng nhìn thấy Tô Lê.

Tô Lê trước giờ không bao giờ ân cần nghênh tiếp anh, cô ngồi bên đó nhìn anh cười.

Giang Thần Hy không đi thẳng vào phòng làm việc, mà là đi tới chỗ cô, “ em đến từ lúc nào vậy?” nói xong giơ tay về phía cô, Tô Lê cũng không ngần ngại đưa tay mình đặt vào lòng bàn tay anh, dựa vào tay anh, cô đứng lên.

Tô Lê ngước lên, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cười nói: “ em mới đến được một lúc, vừa hay nghe được chuyện có cô nàng nào đó hầm canh gì ấy, vừa hay em muốn học hỏi cô ấy một chút thì anh tới rồi.”

“Hầm canh ư?” Giang Thần Hy cười, vuốt nhẹ hàm dưới của cô, cười nói: “em học rồi chẳng lẽ muốn hầm canh cho anh uống sao?” “Chỉ cần anh dám uống thì em sẽ hầm canh cho anh ngay.” Tô Lê nhìn anh cười nói.

Giang Thần Hy một tay ôm lấy eo của cô, cười nói: “ Anh muốn là một người vợ chứ không phải một người bảo mẫu cả ngày chỉ biết giặt giũ nấu nướng, những việc này đều có người làm rồi.” Vừa nói, anh nắm chặt tay cô, đặt vào miệng và nhẹ hôn một cái.

Tô Lê cười, đi cùng anh vào trong phòng làm việc.

Giang Thần hy nói: “chờ anh mười phút nhé, anh kí nốt hai tập tài liệu là xong rồi.”

Tô Lê ngoan ngoãn nói: “Vâng.” …

Rất nhanh, Giang Thần Hy đã xử lý xong mọi chuyện, hai người liền đi thẳng tới bãi đỗ xe.

“ Đi ăn cơm trước nhé, anh đã đặt chỗ rồi.” Giang Thần Hy nói.

Tô Lê đáp: “ Đi hiệu thuốc trước đi anh, em mải thu dọn cả buổi sáng, chưa có thời gian đi mua.”

“Mua cái gì?” Giang Thần Hy vừa lái xe vừa hỏi.

Tô Lê kéo cái gương chỗ ghế phụ xuống, tô thêm chút son môi và nói: “ Thuốc tránh thai, hết rồi.”

Giang Thần Hy nhìn từ gương chiếu hậu, cũng không nói gì cả, xe từ từ dừng trước cửa một tiệm thuốc.

Tô Lê liền bước xuống xe, bước thẳng vào hiệu thuốc.

Tô Lê còn nhớ cái vỏ hộp, vì thế muốn mua loại giống như vậy, nhưng mà hình như cửa tiệm này không có.

Cô chọn một lúc lâu mà vẫn chưa biết nên chọn loại nào.

Lúc này, có người đưa cho cô một hộp bao cao su. Cô ngước nhìn, là Giang Thần Hy.

Tần Ngữ Anh hơi nhíu mày, đứng thẳng, hai taykhoanh trước ngực nhìn cô, “ Cái này dùng để làm gì?”

Giang Thần Hy “tậc” lưỡi một cái, nói: “ cái này có thể mua nhiều một chút, phòng khi có lúc cần tới.”

Tô Lê cười nói: “đàn ông không phải đều không thích dùng cái này hay sao? Sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc yêu.”

Giang Thần Hy cười, “ đúng thế, nhưng mà có vẻ em biết cũng không ít.”

Tô Lê cười đặt lại hộp bao cao su lên giá trưng hàng, nói: “nghe đá Trần Miễn bọn họ nói, em cũng không muốn vì cái này mà ảnh hưởng tới cuộc vui của chúng ta.”

Nói xong, cô lấy một hộp, nói: “ vậy thì giống mọi lần thôi?”

Cô lại lấy một hộp thuốc tránh thai như mọi lần, sau đó đưa hộp thuốc cho anh, nói: “ được rồi, tôi mua cái này.”

Lên xe, Giang Thần Hy cầm hộp thuốc vứt ra ghế sau, “ăn xong bữa trưa hãy uống.”

Tô Lê nhìn anh, nói: “lúc nào anh có thời gian thfi đi bệnh viện cùng với em, làm một cuộc phẫu thuật thì sau này không phải phiền phức như vậy nữa.”

Giang Thần Hy nhìn cô, nói: “Nếu em muốn có con, anh có thể phối hợp.”

Nhưng mà Tô Lê lại cười rồi lắc đầu, nói: “ vốn dĩ bản thân đã là một sự phiền phức, nếu như có con thì lại càng phiền phức hơn, chúng ta không cần thiết phải tự tạo thêm rắc rối cho mình, anh cảm thấy sao?”

Cô nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn anh cười nói, nghĩ là đang nói một câu chuyện không liên quan đến bản thân cho lắm.

Giang Thần Hy không nói gì, lái xe đi tới nhà hàng ăn mà anh đã đặt trước.

Tô Lê vẫn phụ trách việc gọi món cho anh, nhưng mà đúng lúc này, điện thoại của Giang Thần Hy reo lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, hơi cau mày, sau đó bèn bắt máy cuộc gọi, “ Sao vậy, Tiểu Ngữ?”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, Giang Thần Hy chau mày lại nói: “ thuốc này làm sao có thể quên được chứ, đừng lo, giờ anh lập tức giúp em đi tới bệnh viện lấy thuốc, em ở nhà chờ anh, đừng đi đâu cả, có biết chưa?”

Nói xong anh bèn nhìn Tô Lê đang nhìn menu thức ăn, nói: “Anh giờ phải tới bệnh viện lấy thuốc cho Tiểu Ngữ, em ăn một mình đi nhé.”

“Thế buổi chiều khi nào thì đi tới văn phòng luật sư?” Tô Lê hỏi.

Giang Thần Hy nhìn thời gian rồi nói: “chiều hai giờ rưỡi anh phải đi công tác ở Giang Thành, chắc là không kịp tới, chờ anh quay về nhé.”

Tô Lê cười nói: “ vâng, được chứ.”

Giang Thần Hy vội vàng rời khỏi, Tô Lê điềm tính tiếp tục nhìn menu thức ăn trên tay, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, nhẹ nhàng nói với người phục vụ ở bên cạnh: “ cho tôi một phần này đi.”

“Vâng ạ, mời quý khách đợi chút.” Nhân viên phục vụ lễ phép rời khỏi, Tô Lê ngồi đó, nhìn ra hướng ngoài cửa số.

Đúng lúc nhìn thấy Giang Thần Hy lái xe rời đi, Tô Lê thu lại ánh nhìn, đưa tay cầm điện thoại lên, mở xem bộ phim mới quay mới nhất gần đây, cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Trần Miễn, cũng được một thời gian rồi không gặp anh ấy.

Có chuông điện thoại, Trần Miễn lười biếng nghe dường như dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ vậy.

“ Trần ca à, chiều nay cùng nhau đi xem phim đi?” Cô vẫn luôn nói mà không hề ngần ngại gì như thế, Trần Miễn từ trước tới nay cũng không bao giờ tức giận với cô cả.

“ồ … chiều nay…” Trần Miễn tỏ vẻ có chút do dự.

“Sao vậy? Không có thời gian sao?” Nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường, chuyện đội xe của anh cũng tương đối nhiều.

Trần Miễn “ừ” một tiếng.

Tô Lê thở dài nói: “ Thôi được, vậy anh cứ bận việc của anh, đã lâu rồi không tìm anh cùng ăn cơm, em muốn ăn món sườn xào chua ngọt anh làm.”

Trần Miễn cười nói: “ Mai em tới nhà anh, anh làm cho em ăn.”

“ Được, em còn muốn ăn lẩu đầu cá, loại cay ấy.” Tô Lê cười nói.

Trần Miễn cũng đồng ý.

Ngắt điện thoại, Tô Lê nhìn điện thoại, không chỉ cười nhẹ một tiếng, thở dài, thì thầm nói: “không biết lại cùng với cô gái nào rồi.”

Tô Lê một mình ăn cơm trưa, không vội không chậm, ăn một bữa trưa mất hai tiếng đồng hồ.

Cô đặt một vé xem phim ở trên mạng, một mình ăn cơm xong liền đi qua đó.

Đúng lúc cô chuẩn bị xếp hàng để mua một cốc nước nóng, thì vừa hay nhìn thấy Trần Miễn.

Có một cô gái cầm một phần bắp rang bơ to đùng chạy tới trước mặt anh, có vẻ rất là vui mừng.

Trần Miễn vốn dĩ không thích ăn những thứ này, nhưng rõ ràng anh cũng không hề nói gì cả, hai tay anh bỏ vào trong túi quần, cô gái kia đổi tay khoác lên cánh tay anh, nhìn có vẻ rất là thần thiết.

Nhưng mà điều khiến Tô Lê kinh ngạc hơn là, đây dường như là lần đầu tiên cô chứng kiến Trần Miễn hẹn hò với một cô gái đi xem phim, cô nghĩ nghĩ không khỏi cười lên một tiếng nói: “ Anh bạn này cuối cùng cũng chịu mở lòng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.