Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 62



Giang Thần Hy ôm lấy cô bước lên xe, người quản lí của Trình Phi vội vã chạy ra gọi Giang Thần Hy lại: “Giang, Giang thiếu, anh phải đi rồi sao? Bên phóng viên nghe nói đã anh tới, tôi hy vọng anh có thể nhận lời phỏng vấn cùng Trình Phi một lát, không lâu đâu, chỉ mười phút thôi, để đẩy mạnh cho phim của Trình Phi đồng thời giới thiệu chút ít về dự án phim mới, anh thấy thế nào?”

Giang Thần Hy nhìn cô ta lạnh nhạt nói: “Ngay cả hoạt động tuyên truyền này cũng cần tôi ra mặt, vậy tôi tốn tiền thuê mấy người về để làm gì?”

Người quản lí của Trình Phi phút chốc gương mặt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười rồi nói: “Đúng vây, Giang thiếu nói phải, chỉ có điều bây giờ trên mạng mọi người đều đang đồn thổi tin đồn giữa ạnh và Trình Phi, tôi cũng chỉ muốn thuận nước đẩy thuyền, anh cũng biết đấy giờ trên mạng các fan hâm mộ đều yêu thích đọc những tin đồn như vậy.”

Giang Thần Hy lạnh nhạt nhìn cô nói: “Nếu như cô không biết cách làm người quản lí, vậy thì tôi sẽ đổi người khác.” Dứt lời anh liền bước thẳng lên xe.

Trên xe, Tô Lê ho ho vài tiếng, dường như có chút mệt mỏi.

Giang Thần Hy đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trán của cô, thực sự rất nóng.

Tô Lê nhìn anh, cười nhẹ một tiếng, khan giọng nói: “Người quản lí của Trình Phi là muốn mối quan hệ giữa anh và Trình Phi có thể tiến thêm một bước nữa, Giang thiếu đúng là không hiểu tâm lí phụ nữ.”

Giang Thần Hy nhìn cô lạnh nhạt nói: “Con mắt của tôi tệ như vậy sao?”

Tô Lê nhìn anh, không nhịn được mà cười lên một tiếng, sau đó nghiêng đầu kéo chiếc gương trước mặt xuống, rồi lấy một tờ giấy ướt trước mặt để lau đi vết thương trên trán nhưng lại bị Giang Thần Hy ngăn lại: “Đây không phải thứ dùng để lau rửa vết thương, lát nữa tới bệnh viện anh nói bác sĩ xử lí cho em.”

Tô Lê nhìn anh, rồi lại nhìn lại chính mình trong gương, gương mặt phờ phạc, cho dù đã trang điểm, đánh phần hồng, nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt nhợt nhạt ấy. Cô bất giác cười lên một tiếng rồi hỏi: “Giang thiếu là đặc biệt tới tìm em sao.” Nói rồi cô lấy giấy ướt lau đi vết máu dính trên mặt.

Giang Thần Hy nhìn cô nói: “Bác sĩ gọi điện nói với tôi rằng, vợ chưa cưới của tôi rất ngoan, dù bệnh nặng như vậy nhưng vẫn không chịu nghe theo sự ngăn cản của bác sĩ mà đòi ra viện, hết cách nên thân là người nhà của bệnh nhân tôi đành phải qua đây tìm em.”

Tô Lê ngẩn ngơ nhìn anh, phút chốc không biết phải nói gì.

Có lẽ là do bị bệnh mà não bộ không còn được nhanh nhạy như lúc trước, vì vậy mới chần chừ lâu như vậy.

Cô gật đầu lí nhí ồ một tiếng, rồi lẩm bẩm nói: “Người nhà?”

Có lẽ là ốm tới hồ đồ cả rồi, bỗng nhiên cô cảm thấy có chút buồn cười nên không nhịn được mà cười lên một tiếng, nhưng cô cũng không còn sức lực để nói tiếp.

Trên thực tế, cô đã đánh giá quá cao bản thân, nhiều năm như vậy đã không bị bệnh rồi nhưng kết quả vẫn là bị ngã bệnh.

Giang Thần Hy nhìn cô, cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí yên tĩnh trên xe rất dễ khiến cho một người đang sốt cao chìm sâu vào giấc ngủ…

Trong lúc cô vẫn đang mơ hồ, dường như nghe thấy âm thanh ai đó đang nói chuyện, gắng sức mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thời tiết bên ngoài cũng không tệ.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa số chiếu vào, cô cố gắng ngồi dậy, đưa tay ra với lấy cốc nước ở trên đầu giường, một hơi uống hết ly nước.

Cô lấy điện thoại xem thử nhưng lại tắt máy.

Cô thầm than một tiếng rồi vừa ho vừa vừa đi tìm sạc điện thoại, đúng lúc này, có người cẩn thận đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tô Lê, lập tức cười nói: “Tỉnh dậy khi nào vậy? Nằm xuống, em cần gì thì nói một tiếng là được.”

Tô Lê không ngờ đó lại là chị An, quản lí của cô.

“Chị An, sao chị lại ở đây?” Tô Lê cảm thấy có chút hài hước, trong tay chị An có rất nhiều nghệ sĩ, hơn nữa còn có rất nhiều nghệ sĩ đa tài đang rất hot, công việc bộn bề, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?

Chị An nhìn cô, cười nói: “Chị là quản lí của em, em bị bệnh nặng như vậy, lại xảy ra sự cố trên phim trường, chị đương nhiên phải tới chăm sóc em.”

Tô Lê nhìn cô, không nhịn được cười một tiếng, thực ra trong lòng thừa hiểu, chị ta làm như vậy nếu không phải là lệnh của Giang Thần Hy thì là do sự cố ở phim trường ngày hôm qua, Giang Thần Hy trực tiếp ôm cô rời đi, những người tinh mắt đều có thể hiểu được chuyện này có nghĩa là gì.

Chị An thấy tay cô cầm chiếc cốc liền vội vã bước lên phía trước nhận lại ly nước trong tay cô cười nói: “Em lên giường nghỉ ngơi một lát đi, chị đã cho người nấu cháo cho em, em có muốn ăn một chút không?”

Tô Lê nhìn cô, nằm lên trên giường rồi hỏi: “Chị An, vai diễn đó của em thế nào rồi?” Thực ra cô không dễ gì mới giành được vai nữ ba đó, cho nên cô quan tâm điều này nhất.

Chị An rót một ít nước, rồi đưa ly nước cho cô nói: “Yên tâm, vai diễn đó đã chắc chắn là của em rồi, ngày hôm đó đạo diễn cũng không quá tức giận, vai diễn này cũng đã được tuyên truyền ra ngoài, sao có thể tùy tiện đổi được.”

Tô Lê nói: “Chuyện ngày hôm qua, thực sự xin lỗi.”

“Ây da, điều đó hoàn toàn không phải là lỗi của em, đó là do cô Trình Phi kia xúi giục fan của mình, ỷ mạnh hiếp yếu. Chị sẽ giải quyết việc này, em yên tâm đi.” Chị An lập tức nói.

Có thể giải quyết nhanh được không đây? E rằng chuyện này sẽ liên lụy tới cô.

Tô Lê cầm ly nước trên tay, uống vài ngụm rồi hỏi: “Vậy còn hai fan hâm mộ kia của Trình Phi thì sao?”

“À, còn về chuyện này thì….” Chị An do dự nhìn cô, có chút ngập ngừng nói: “Khi nãy Trình Phi và người quản lí của cô ta đã đến đây, nói là muốn xin lỗi em.”

Tô Lê lạnh nhạt hỏi: “Vậy ý chị An như nào? Chị là quản lí của em, chị thấy chuyện này nên giải quyết như thế nào thì tốt nhất?”

Chị An cười nói: “Chuyện này ấy mà…hai fan hâm mộ đó của Trình làm bị thương người khác nên đã bị báo cảnh sát rồi, Giang thiếu là muốn để cho cảnh sát xử lí, em cũng đừng mềm lòng, nói thẳng ra thì hai người này chính là những người mà Trình Phi thuê tới để gây chuyện, cô ta nổi tiếng khắp nơi là thích kiếm chuyện, trong tay chị có một nghệ sĩ vẫn ngày ngày bị fan của cô ta nhục mạ, lần này chị vì em sử dụng thời gian trang điểm hơi lâu một chút, liền cảm thấy không thuận mắt, giờ chuyện này đã được lan truyền khắp nơi trên mạng rồi, nói Trình Phi ở trong đoàn làm phim bắt nạt người mới, giờ chuyện này đang vô cùng hot, không thì sao bọn họ có thể xin lỗi em chứ, còn không phải là muốn em ra mặt giúp họ cứu vớt lại hình tượng hay sao.”

Tô Lê nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của chị An, trong lòng bất giác mỉm cười, thực ra mỗi người đều có những toan tính riêng của mình, chị An và quản lí của Trình Phi vốn dĩ chính là đối thủ cạnh tranh của nhau, đột nhiên có được cơ hội tốt như vậy, chị An sao có thể không chớp thời cơ để đè bẹp họ?”

Càng huống hồ…

Tô Lệ húp một ít cháo mà chị An đưa tới, mùi vị cũng bình thường, so với cháo mà Giang Thần Hy mang tới quả thực có khác biệt, có điều dù sao thì khi bị ốm cũng sẽ không cảm nhận được mùi vị gì cả. Cô húp cháo một cách chậm rãi, cô cũng không khách khí, nếu như đã nói là nên ăn thử, thì cô hà tất phải cảm thấy ngại?”

Có điều chị An ở bên cạnh lại bày ra dáng vẻ ấp úng muốn nói gì rồi lại thôi

Tô Lê húp vài hớp cháo, nhìn chị An, lạnh nhạt nói: “Nếu như chị có chuyện gì bận thì cứ đi đi.”

Chị An nhìn cô, cười nói: “Không có không có, chị…chỉ, chỉ là muốn….”

Chị ta định mở lời rồi lại thôi, dường như phút chốc không biết nên nói như thế nào.

Tô Lê nhìn chị, cũng không ép buộc chị nói mà tùy chị thích nói thì nói không thì thôi,tiếp tục húp lấy tô cháo trong tay.

Đến cuối cùng chị An cũng không nhịn được nữa, cười nói: “Tiểu Lê, em có thấy chị đã đi theo em suốt bao nhiêu năm nay, chị cũng chưa từng quên em, vẫn luôn dốc sức tiến cử em trước mặt đạo diễn có đúng không?”

“Đúng vây, chị An quả thực rất tận tâm với em.” Thực ra điểm này thì Tô Lê không phủ nhận, con người chị An rất khéo léo, trong đội ngũ quản lí hiện nay, chị cũng là người đã từng dẫn dắt những ảnh hậu hay ảnh đế, mắt nhìn người của chị quả thực không tồi, hầu như tất cả những người được chị nhìn trúng thì sau này đều nổi tiếng. Thực ra nếu không phải do ý muốn của Giang Thần Hy, chị An cũng sẽ giúp cô có được cơ hội để nổi tiếng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có Giang Thần Hy, chị An có lẽ sẽ không thu nhận cô, suy cho cùng cô sẽ không có người khác giúp đỡ.

Chị An than thở nói: “Tiểu Lê, em nể tình chị đối xử không tồi vơi em suốt mấy năm nay, chuyện ngày hôm qua…em mở lời nói giúp chị vài câu, chị thực sự không biết rằng em đã bị bệnh, phía Trình Phi đưa ra thông báo, theo quy tắc thì là đóng thế cho người khác, đúng lúc chị thấy em đã từng đóng thế lâu như vậy rồi nên mới gọi em qua đó, điều này, chị không chăm sóc tốt cho em ở phim trường là chị không đúng, sau này chị sẽ chú ý hơn, em vì đám người hâm mộ quấy rối đó mà bị thương, chị cũng rất lo lắng, em xem có được không?”

Tô Lê cuối cùng cũng hiểu, thì ra ngày hôm nay chị ấy ân cần qua đây chăm sóc cô chẳng qua là vì đã đắc tội với Giang Thần Hy nên chị ấy sợ.

Tô Lê cười nói: “Chị không cần lo lắng, Thần Hy anh ấy hiểu mà.”

Cô cũng không ngốc, dựa vào đâu mà cô phải nói đỡ cho chị ta chứ? Giữa bọn họ cần thiết làm vậy sao?

Huống hồ Giang Thần Hy cũng đâu có ngốc, anh cũng tự biết cân nhắc, nếu như anh ta không có được năng lực cơ bản đó, thì đã không có được tư cách ngồi trên chiếc ghế tổng tài của tập đoàn Giang Thị.

Chị An nghe xong cũng nhẹ nhõm hẳn, thực ra năm đó khi Giang Thần Hy muốn chị dẫn dắt cô, chị đã biết được mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng điều khiến chị không hiểu là trước giờ anh ta chưa từng cho cô cơ hội, kì thực dẫn dắt Tô Lê khiến cô cũng có chút áp lực, đến cuối cùng vẫn là vì kiêng dè Giang Thần Hy.

Mặc dù chị cùng là quản lí có tiếng trong giới giải trí, nhưng một câu nói của Giang Thần Hy cũng đủ để khiến chị mất hết tất cả, chị không thể đắc tội với anh ta.

Có lẽ chị An cũng đã hoàn thành được mục đích của mình, đợi Tô Lê húp xong cháo, chị cũng không cần thiết phải ở lại nữa.

Chào hỏi xong vài câu liền biến mất.

Tô Lê thầm than một tiếng, bất giác cong miệng cười, đây chính là hiện thực, một khi đã đạt được mục đích thì người ta sao còn có thể để ý tới điều gì được nữa?”

Giang Thần Hy đối xử tốt với cô, nhưng có tốt đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là giả, cô cũng không thể bước sâu hơn vào trái tim anh.

Tô Lê hít thở sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngây dại trong giây lát, rồi mặc chiếc áo lông bước ra phía ngoài.

Cô muốn sưởi nẳng để cảm nhận một chút hơi ấm của mặt trời, hy vọng rằng có thể giúp trái tim được sưởi ấm một chút.

Cô đi tìm một góc yên tĩnh, một mình cuộn tròn trên chiếc ghế dài, co người lại, yên lặng nằm sưởi nắng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.