Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 67



Tô Lê mìm cười nhìn đối phương, bộ dạng không vui không giận làm Cao Mỹ cảm thấy rất tức giận, cuối cùng cô ta cũng không quay người cầm áo, mà trực tiếp rời đi. Làm cho Tô Lê không nhịn được cười khẽ.

Cô đưa tay ôm chú chó chạy xung quang cô cả nửa ngày trời, khẽ vuốt ve, hỏi: “ Cũng không phải không cho mày ăn cơm, sao mà phải làm nũng với tao?”

Chú chó thè lưỡi kêu một tiếng với cô.

Thím Trương đi đến: “ Thiếu phu nhân, trưa nay ông chủ nói trở về ăn cơm trưa.”

Tô Lê nhìn cô, bình thản ừm một tiếng, sau đó liền nói: “ Thím Trương, vứt cái này đi.”

Thím Trương vâng một tiếng, cảm thấy hơi tiếc, nói: “ Cô ta mới sáng sớm liền chạy đến nói tìm ông chủ, nhìn dáng vẻ cũng không phải ngu ngốc đâu, trả áo thì trả áo, còn nói mấy lời ái muội, thật là.”

Tô Lê cười cười, nhưng cũng không nói gì, cười hỏi: “Thím Trương, hôm nay có món gì ngon?”

Thím Trương cười nói: “Ông chủ nói cô thích ăn cay, tôi đặc biệt làm cua cay…” vừa nói liền chuẩn bị cầm áo đi vứt.

Nhưng Tô Lê nhìn nhìn liền gọi lại, một tay chống đầu nghĩ nghĩ, sau đso cười cười nói: “ Cứ để đấy đi, một lát nữa không phải anh ấy sẽ về sao, đợi anh ấy về thím hỏi xem có vứt đi hay không.”

Thím Trương hơi ngây ra, nhưng cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, gật đầu, cười nói: “ Được”.

Tô Lê sẽ không đi nắm bắt mấy truyện không đứng đắn của anh, bởi vì chỉ có người phụ nữ ngốc nghếch mới làm như vậy…

12h trưa, Giang Thần Hy quả nhiên trở lại

Anh cởi áo găng tay và áo khoác ngoài.

Tô Lê vừa dẫn chó đi dạo trở về, đứng sau anh: “ Sao hôm nay đúng giờ vậy?”

Giang Thần Hy quay đầu lại nhìn cô, nói: “ Tối qua thất hứa suýt chút nữa không có đồ ăn, hôm nay mà lại thất hẹn nữa, có phải cửa nhà tôi cũng không bước vào được không?

Tô Lê đưa tay xoa xoa đầu chú chó, sau đó đưa tay ra ôm eo Giang Thần Hy, cọ cọ vào ngực anh, nũng nịu nói: “ Em dám không cho Giang thiếu vào nhà sao, anh là chồng em mà.”

Thím Trương từ trong bếp gọi ra: “ Lão gia, phu nhân, có thể ăn cơm rồi.”

Hôm nay thím Trương chuẩn bị một bàn rất phong phú, nhìn đã muốn ăn

Tô Lê gắp thức ăn chó anh, bình thản nói: “ Hôm nay có người tên là Cao Mỹ đến trả áo cho anh, nói là hôm qua anh để rơi chỗ cô ấy.”

Giang Thần Hy nghe xong hơi cau mày lại.

Tô Lê nhìn anh, cười nói: “ Xem ra người ta rất có lòng đó, còn đặc biệt đến nhà trả quần áo cho anh.”

Giang Thần Hy hơi nheo mắt lại nhìn cô, thấy Tô Lê đang vui vẻ ăn cua trong tay, làm như vẻ không có gì, anh đưa ngón tay cái lau đi nước tương dính trên mép cô, trầm giọng cười, nói: “ Vậy em định xử lý… cái áo đó thế nào?”

Tô Lê đưa thịt cua trong tay nhét vào miệng anh, Giang Thần Hy cũng không từ chối mở miệng ăn.

Cô nhìn anh, chớp mắt, nói: “ Vậy thì em bảo thím Trương vứt đi nhé?”

Giang Thần Hy hơi nhướn mày, khóe miệng cong lên, cười nói: “ Em là nữ chủ nhân trong nhà, em làm chủ.”

Tô Lê còn bày ra bộ mặt đáng tiếc, nói: “Vốn dĩ còn nghĩ nếu cô ta thích thì tự giữ lại, nhưng mà người ta không cần. Chiếc áo vest này là hàng cao cấp của Armani, giá trị không nhỏ đâu.”

Giang Thần Hy bật cười chế nhạo: “ Em cái đồ xấu xa này, cố tình đúng không?”

Tô Lê cười, hỏi ngược lại: “ Anh nghĩ sao?”

Giang Thần Hy chỉ cười không trả lời

Giang Thần Hy ăn cơm xong liền trở lại công ty, anh trực tiếp đi vào văn phòng, trợ thủ Anh Hào đi đến: “ Ông chủ, đây là cái anh cần.”

Dứt lời liền đưa một tập văn kiện qua, nói: “ Đây là tư liệu về Cao Mỹ, từng diễn một vai nhỏ, ngoại hình diện mạo đều không tệ. Tôi nghĩ nếu có hậu thuẫn phía sau thì cô gái này rất có khả năng.”

Giang Thần Hy nhìn tư liệu trong tay, hơi trầm mặc một lát, sau đó bình thản nói: “ Hơn nữa cũng có chút tâm cơ.”

Mặc dù không biết hôm nay Cao Mỹ đến nhà đã nói gì với Tô Lê, nhưng suy cho cùng cũng không phải thực lòng muốn trả áo, hơn nữa còn chạy đến nhà anh?

Sau khi trầm mặc một hồi, Giang Thần Hy bình thản ngước mắt lên, cả người dựa về phía sau, nói: “ Gọi Thiệu Phương đến đây?”

A Hào sững người, nói: “ Chị Thiệu? ông chủ định để chị ấy dẫn dắt?

Giang Thần Hy cười khẽ một tiếng, nói: “ Tôi tin cô ấy có thể dẫn dắt Cao Mỹ.”

A Hào nhìn anh, hơi có vẻ do dự và không hiểu.

Giang Thần Hy nhìn anh, bình thản cười, hỏi: “ Sao vậy?”

A Hào hỏi: “Thực ra Cao Mỹ so về diện mạo khí chất, kỹ năng diễn xuất đều không so sánh được với phu nhân. Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của phu nhân thậm chí còn cao hơn với mấy diễn viên đình đám hiện tại, tại sao…”

Giang Thần Hy châm điếu thuốc, bình thản hút một hơi, lại chậm rãi thả ra, nói: “ Cô ấy chỉ cần diễn tốt vai Giang thiếu phu nhân là được.”

Tô Lê được thông báo có cơ hội thử vai, vẫn như cũ, trợ lý của người môi giới gọi điện thoại thông báo cho cô, lên tầng ba công ty để thử vai.

Cô và mười mấy cô gái khác, từng người một đi vào thử vai. Trong lúc chờ đợi, Tô Lê nhìn thấy người quản lý nổi tiếng Thiệu Phương dẫn Cao Mỹ đi qua hành lang.

Tô Lê hơi cau mày.

Thiệu Phương là người quản lý nổi tiếng nhất của tập đoàn Phương thị, cô có năng lực biến đổi từ xấu thành tốt thần kỳ, là vương bài trên tay Giang Thần Hy, là trợ thủ đắc lực nhất của anh. Chỉ cần là người cô ta dẫn dắt nhất định sẽ nổi tiếng.

Những người thử vai đều nhìn thấy Thiệu Phương, xôn xao bàn tán người đi sau cô, cực kỳ hâm mộ.

Tô Lê chỉ yên lặng nhìn, không nói gì, xoay người cầm túi xách đi ra khỏi công ty…

Ngoài trời không biết đã có tuyết rơi từ khi nào.

Tô Lê đứng bên ngoài tòa nhà, hít sâu một ngụm không khí lạnh, cô đưa tay hứng lấy những bông tuyết đang rơi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm mặc rất lâu.

Thực ra cô biết, Giang Thần Hy hoàn toàn có thể để Thiệu Phương dẫn dắt cô, nhưng anh không làm thế. Mấy năm nay, trong lòng cô hiểu rõ, Giang Thần Hy tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội, nhưng bất luận thế nào, cô cũng chưa bao giờ từ bỏ một cơ hội nào, nhưng lần nào kết quả cũng làm cô thất vọng.

Lâu rồi thành tê liệt

Thậm chí cô biết, lần thử vai này lại là một lần thất vọng nữa, cho nên cô cũng không ôm lấy một tia hy vọng nào…

Cô không trở về luôn mà đi bộ men theo con đường về phía trước, tuyết rơi trên mặt cô, rất lạnh, rất lạnh…

Đúng lúc đang thất thần, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của xe máy, sau đó cô chỉ cảm thấy chiếc túi xách trong tay bị giật mạnh, cô không kịp đề phòng cả người ngã xuống đường. Cô mặc ít quần áo, cả người ngã trên nền đất lạnh như băng, lập tức cảm thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“ Tô Lê!”

Diệp Minh chạy đến đỡ cô dậy.

Tô Lê hơi loạng choang.

“ Sao rồi? anh đưa em đi bệnh viện nhé?” Diệp Minh lo lắng hỏi.

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh: “ Sao lại là anh?”

Diệp Minh nói: “ Anh đang sang đường, thấy em bị cướp túi xách.”

Tô Lê hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, nói: “ Không có gì, chỉ là trong túi sách có giấy tờ của tôi, tôi phải đi đồn công an một chuyến.”

“ Anh đưa em đi.” Diệp Minh nói

Tô Lê ừm một tiếng, gật đầu.

Diệp Minh đỡ cô tập tễnh lên xe của anh, Diệp Minh nhìn cô nói: “ Sao em không lái xe? Hôm nay lạnh như vậy, em lại mặc ít đồ.”

Tô Lê cụp mắt xuống cười cười, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nói: “ Yến Thành lâu lắm rồi không có trận tuyết lớn như vậy, thú vị.”

Diệp Minh nhìn cô, miệng hơi cứng lại, cuối cùng cũng không nói gì, than nhẹ một tiếng, nói: “ Em chắc chắn là không cần đi bệnh viện sao?”

Tô lê cười cười, nói: “ Không cần đâu, tôi ở hơn một tuần ở bệnh viện, ghét cái mùi nước sát trùng ở đó.”

“Sao vậy?” Diệp Minh vừa nghe liền chau mày lại.

Tô Lê cười cười, nói: “ Ốm sốt”.

Diệp Minh nhìn cô, hít sâu một hơi, nhưng không nói gì.

Diệp Minh đưa cô đến đồn công an, đỡ cô vào.

Nhân lúc Tô Lê xếp hàng đợi báo án, Diệp Minh liền đi hiệu thuốc đối diện mua nước sát trùng và ergo cho cô.

“ Nào, anh giúp em khử trùng vết thương.” Diệp Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cẩn thận giúp cô xử lý vết thương. “ Mùa đông đừng mặc ít như vậy, em không lạnh à?”

Tô Lê nhìn anh, nhịn đau cười nói: “ Vậy thì sẽ không đẹp, tôi không muốn mặc như gấu bắc cực đâu.”

Diệp Minh cụp mắt không nhịn được cười lên.

Anh giúp cô dán ergo, cười cười nói: “ Con gái cần phải quan tâm nhiều đến bản thân…” nhưng mà vừa định nói gì, lại đột nhiên ngừng lại, chiếc nhẫn kết hôn trên tay cô quá chói mắt.

“ Sao thế? Anh định nói gì?” Tô Lê nhìn anh, hỏi.

Diệp Minh ngước mắt lên nhìn cô, hít sâu một hơi, lại giúp cô xử lý sạch sẽ vết thương xong thì ngồi lên vị trí trống bên cạnh cô.

Nhưng anh cũng không nói gì, mà chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, điện thoại reo lên từng đợt nhưng anh chỉ lặng lẽ ấn nút tắt.

Tô Lê cũng không tò mò anh định nói gì, nhìn anh liên tục ấn nút không nhận điện thoại, nói: “ Nếu như anh có việc thì đi trước đi. Còn nữa, mượn anh chút tiền, tôi muốn bắt xe về.”

Diệp Minh nhìn cô, sau đó trực tiếp tắt điện thoại, bình thản nói: “ Lát nữa anh đưa em về.”

Tô Lê nhìn anh, cũng không cự tuyệt, chỉ ừm một tiếng, ngừng một chút liền nói: “ Hôm đó thật ngại quá.”

Diệp Minh cụp mắt xuống, bình thản nói: “ Không có gì.”

Tô Lê báo án xong, làm ghi chép rồi rời khỏi đồn công an

Diệp Minh đỡ cô lên xe, nhưng mà anh có vẻ vô cùng quan tâm đến chiếc nhẫn trên tay cô.

Trên đường, Diệp Minh rốt cục vẫn lên tiếng hỏi: “ Hai người… kết hôn rồi?”

Tô Lê nhìn anh, sau đó ừm một tiếng: “ Hôm qua.”

Diệp Minh hít sâu một hơi, giống như đang cố giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi: “ Sao lại kết hôn với anh ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.