Trần Miễn nhìn cô, cô hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô khiến cho gương mặt vốn đã phờ phạc càng trở nên thiếu sức sống hơn, nhưng cô rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như chỉ đang bị ốm một chút.
“Giang Thần Hy có biết không?” Trần Miễn nhìn cô trầm giọng nói.
Phản ứng của Tô Lê có chút chậm chạp, cô có chút hoảng hốt sau đó nhắm mắt lại, bình thản cười nói: “Đây vốn dĩ chỉ là thứ ngoài ý muốn, cũng chẳng có gì đáng nói, mất rồi thì thôi, coi như trước giờ chưa từng xảy ra.”
Trần Miễn híp mắt lại trầm mặc nhìn cô, Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cười nói: “Làm gì vây, anh cứ coi như em bị ốm nằm viện đi, yên tâm, những chuyện khác em còn chịu đựng nổi, nhiêu đây có đáng là gì.”
Ánh mắt của Trần Miễn trở nên trầm xuống, vẫn đang nghĩ ngợi gì đó, im lặng một lúc, anh hít thở sâu một hơi rồi nói: “Anh đã nấu chút canh, em uống một chút đi.”
Cô phát hiện ra điện thoại của anh rung từ nãy tới giờ, chỉ vào nó rồi hỏi: “Điện thoại anh cứ rung mãi, anh không nhận ra sao?”
Tô Lê nhìn anh, cười nói: “Em là bệnh nhân, chẳng phải anh nên đút cho em ăn sao?”
Trần Miễn trở về ngồi trên ghế,lạnh nhạt nói: “Tay em cũng đâu có què, cần gì anh bón?”
Tô Lê liếc nhìn anh, cười nói: “Phải phải phải, anh Trần Miễn nói rất đúng.”
Nói rồi, Tô Lê bưng bát canh lên rồi uống vài ngụm.
Lúc này, có ai đó đứng ở ngoài gõ cửa, ghé mắt nhìn qua đó, là A Thái của đội xe.
Có điều, anh ta không vào, Tô Lê nhìn ra ngoài cửa, rồi lại nhìn Trần Miễn nói: “Anh có việc gì thì đi trước đi, không cần lo cho em đâu.”
Trần Miễn nhìn cô, than một tiếng nói: “Buổi tối em muốn ăn gì, anh làm cho em?”
Tô Lê cười đáp: “Gì cũng được, những món anh làm em đều thích hết.”
Trần Miễn ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Tô Lê nhìn vẻ mặt của Trần Miễn và A Thái, cảm giác nhất định phải có chuyện gì đó, cô nghĩ một lúc rồi rút chiếc kim truyền trên tay ra, bước xuống giường…
Bước chân của cô có chút không vững.
Chưa bước ra tới cửa, cô đã nghe thấy giọng của Trần Miễn: “Trong lòng tôi tự có tính toán, nói chung tôi không thể bỏ lại cô ấy.”
“A Miễn, cậu có tình có nghĩa, ban đầu cậu vì A Lê mà bị đoàn xe đuổi ra, mấy anh em chúng tôi có nói gì không? Chúng tôi đều không nói thêm một lời mà cùng cậu rời khỏi đoàn xe, mấy năm nay cậu bất chấp hiểm nguy mà đua xe trái phép kiếm tiền, lẽ nào cậu cho rằng chúng tôi nhìn thấy vậy đều cảm thấy rất vui sao? Đúng vây, cậu đua xe một chuyến, mấy anh emchúng tôi liền có thể ăn no mặc ấm vài tháng, cậu từng hứa với chúng tôi là sẽ không bạc đãi với chúng tôi. Nhưng mấy anh em chúng tôi, thực sự không muốn tiếp tục nhìn thấy cậu ở đây nữa, trên đường đua cậu từng được gọi là Thần đua xe, nhưng giờ thì cậu nhìn xem, lẽ nào cậu muốn ở đây đua xe cả đời, đánh cược cả tính mạng mình hay sao?! Giờ A Lê cũng đã lấy Giang Thần Hy rồi, cậu chẳng phải cũng nên yên tâm rồi sao? Nhưng chỉ cần một cú điện thoại của cô ấy, bất luận là đang có chuyện gì cậu đều có thể buông bỏ. Giống như hôm nay vậy, vốn dĩ chúng ta đã hẹn Hàn đi kí hợp đồng, nhưng cậu lại vì chăm sóc cô ấy mà từ chối. Cậu có biết hợp đồng lần này quan trọng với chúng ta thế nào không? Chỉ cần giành được bản hợp đồng lần này, là cậu có thể trở thành tay đua chính thức rồi, cậu còn có thể đến bãi đua xe đó nữa, cậu hiểu mà!”
Trần Miễn chau mày, cố nén lại cơn giận, hút một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “A Thái, em không thể để Tô Lê sống một cuộc đời như vậy, anh hiểu không? Những người khác thì không nói, lẽ nào anh Thái cũng không biết cô ấy vì chúng ta mà đã bỏ ra những gì sao?! Ban đầu nếu như không phải nhờ có cô ấy, chúng ta căn bản không có năng lực xây dựng lại đoàn xe, tất cả những gì mà cô ấy làm, đều là vì chúng ta! Anh chỉ thấy cô ấy được cái danh Giang phu nhân của cô ấy, nhưng giờ anh thử nhìn cô ấy mà xem, cô ấy sảy thai rồi nhưng vẫn cố mỉm cười, anh có nhìn thấy dáng vẻ khi khóc của cô ấy không, bao nhiêu năm nay, cô ấy chưa từng khóc, cô ấy càng buồn càng đau khổ thì lại nụ cười lại càng rạng rỡ hơn, lẽ nào anh không biết người khác nhục mạ cô ấy càng khó nghe thì thứ cô ấy phải bỏ ra càng nhiều, A Thái, em thực sự không muốn làm phiền các anh, với kĩ thuật của mọi người, bất kể là gia nhập đoàn xe nào cũng đều có thể trở nên nổi tiếng, việc hẹn Hàn không phải đã nói rồi sao, chỉ cần mấy người đồng ý, liền có thể kí hợp đồng với họ, A Thái, đừng lo cho em nữa, em không thể bỏ lại cô ấy.”
A Thái nhìn anh, trầm mặc không nói.
Tô Lê dựa vào phía sau cảnh cửa, cô dùng mũi chân dẵm xuống nền nhà, nhắm mắt lại, cuối cùng hít sâu một hơi, cười nhẹ một tiếng…
Đợi Trần Miễn rời đi, Tô Lê gọi điện cho A Thái, sau khi điện thoại được kết nối, Tô Lê hít sâu một hơi, cười nói: “A Thái, em có chút chuyện cần hỏi anh, buổi chiều anh có thể tới bệnh viện được không? Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Đừng để Trần Miễn biết.”
A Thái là người lớn tuổi nhất trong đoàn xe, từng nhập ngũ cùng Trần Miễn, sau đó trở thành cộng sự ăn ý nhất của nhau, tốc độ thay lốp xe của anh rất nhanh, chỉ có hai giây, làm cho người ta kinh ngạc, mười mấy người trong đoàn xe này đều là những người có tiếng trong giới đua xe. Nói thật, một đoàn xe tài giỏi như vậy mà lại đi đua xe trái phép ở đây thì thật đáng tiếc.
Mấy năm nay cũng không phải chưa từng có ai trả giá thật cao để mua lại bọn họ, nhưng bọn họ đều vì Trần Miễn mà không một ai rời đi, mặc dù họ cũng sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
Tất cả những điều này Tô Lê đều nhìn thấy.
Lúc A Thái tới, Tô Lê đang cuộn tròn trong một góc của bệnh viện phơi nắng, trong tay cô cầm vài cái xúc xích bón cho hai con mèo hoang ăn.
Thực ra nhìn thấy Tô Lê như vây, trong lòng A Thái cũng không dễ chịu chút nào.
Tô Lê là người như nào, trong lòng anh đều rõ, bao nhiêu năm nay, mọi tình nghĩa của cô anh đều tận mắt nhìn thấy.
“A Lê.”
Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh rồi cười nói: “Anh Thái, anh tới rồi sao, ngồi đi.” Cô chỉ vào chỗ ở bên cạnh mình.
A Thái nhìn cô hỏi: “Em có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?”
Tô Lê nhìn anh, mỉm cười trả lời: “Anh Thái, mấy ngày nay, các anh đang bận gì vậy? Hình như đã một thơi gian dài không gặp các anh rồi.”
A Thái hít sâu một hơi rồi cười một cách miễn cưỡng nói: “Giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.”
Tô Lê nhìn anh, trầm mặc một lát rồi cười nói: “Những lời anh nói với Trần Miễn sáng nay em đều nghe thấy rồi.”
“A Lê…” Vẻ mặt A Thái có chút bối rối.
Tô Lê tươi cười nhìn anh nói: “Bọn họ đưa ra hợp đồng trị giá bao nhiêu?”
A Thái than một tiếng nói: “Hợp đồng bị hủy bỏ rồi.”
Tô Lê nhìn anh, mím môi nói: “Em có biết công ty đó chút ít, có vẻ như cũng không tệ. Các anh…không nên ở lại đây, nếu như đã có cơ hội vậy thì mau rời khỏi đây đi, đường đua mới là nơi thuộc về các anh.”
A Thái nhìn cô, sau khi do dự một hồi liền nói: “A Lê, có vài lời, anh không biết có nên nói không?”
“Anh cứ nói.” Sắc mặt Tô Lê trắng bệch, nhìn trông rất yếu ớt, nhưng cô vẫn nở nụ cười trên môi.
A Thái than một tiếng nói: “Năm đó Trần Miễn vì em, mà không đi thi đấu, khiến cho công ty tổn thất nghiêm trọng, sau đó vì em ở trong bệnh viện mà khiến cậu ấy phân tâm, lại tổn thất nghiêm trọng thêm một lần nữa, cậu ấy bị công ty đuổi việc, mấy năm nay bọn anh đi theo cậu ấy mà không nửa lời oán trách, nhưng giờ bọn anh thực sự không thể chịu đựng tiếp được nữa, cậu ấy muốn từ bỏ đua xe. A Lê, anh biết em vì bọn anh mà phải bỏ ra rất nhiều, xin lỗi,….anh xin lỗi vì lời nói của mình lúc sáng.”
Tô Lê nhìn anh, hít sâu một hơi rồi cười cười lắc đầu: “Không sao, anh nói rất đúng, anh ấy nên trở về với trường đua thực sự. Về chuyện hợp đồng…em giúp mọi người nghĩ cách giải quyết, dù sao phu nhân của Giang thiếu cũng phải có chút quyền lực chứ.”
A Thái nhìn cô, muốn nói thêm gì đó nhưng lại không thể mở lời.
Tô Lê nhìn anh nói: “Yên tâm đi…”
Nhưng Tô Lê thừa biết, anh còn định nói gì đó….
Ngày hôm sau Tô Lê bèn xuất viện cũng không nói cho Trần Miễn biết.
Trần Miễn tới bệnh viện xong mới biết được, anh có chút tức giận, gọi điện cho Tô Lê, Tô Lê cũng không ngắt máy: “Sao vậy?”
Trần Miễn nói một cách oán trách: “Ai cho em xuất viện, giờ cơ thể em vẫn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Tô Lê hít sâu một hơi cười nói: “Em biết, nhưng mà…với thân phận hiện tại của em, gặp mặt anh thường xuyên như vậy quả thực không tiện, vì vậy sau này có lẽ không tiện gặp nhau nữa.”
“Em nói gì vậy?” Trần Miễn nghe xong liền chau mày: “Tô Lê, em có ý gì vậy, anh không hiểu.”
Tô lê mím môi nói: “Hai ngày nay đột nhiên em nhận ra, em đã là vợ của Guang Thần Hy rồi, sau này cần phải chú ý tới hành động và lời nói của mình, Trần Miễn, nói thật, anh đừng bám theo em nữa, em đã kết hôn rồi, giờ là lúc anh nên thực hiện những dự định của mình, không thì sẽ khiến em rất khó xử, trước đây thì không sao cả, nhưng giờ em đã là vợ của Giang Thần Hy, em phải chú ý hơn một chút để tránh gây ra phiền phức. Trần Miễn, cảm ơn anh, em biết được sự quan tâm của anh dành cho em, nhưng giờ em thực sự ổn rồi, sau này đừng lo cho em nữa được không? Cầu xin anh đó, cũng hy vọng rằng anh đừng làm hết việc này đến việc khác cho em nữa, em không trả lại được cho anh, anh vì em mà hy sinh nhiều thứ như vậy nhưng em lại không làm được gì cho anh, trong lòng em rất khó chịu, Trần Miễn cầu xin anh, được không?”
Trần Miễn ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc rồi trầm giọng nói: “Được, anh hiểu rồi, yên tâm, anh sẽ không làm khó em nữa.”
Dứt lời, anh liền ngắt điện thoại.
Tô Lê thấy đầu dây bên kia đã ngắt máy, liền hít sâu một hơi rồi lặng lẽ buông điện thoại xuống.
Cô ôm lấy chiếc đệm dựa sô pha, nằm cuộn tròn trên ghế, xem ti vi, hôm nay Giang Thần Hy về nước, phóng viên đều đang ở sân bay đợi anh, hình như anh đã thương lượng thành công một bản hợp đồng, rất nhận được sự chú ý.
Tô Lê xem giờ, ba tiếng trước Giang Thần Hy gọi điện cho cô bảo cô đi sân bay đón anh.
Cơ thể Tô Lê rất yếu, nhưng vẫn cố trang điểm thật xinh đẹp, mặc lên một bộ đồ tươm tất rồi bước ra khỏi cửa…
Cô đi giày cao gót, bước chân có chút lâng lâng, cô đành phảo nhắm mặt lại, bám vào tường rồi bước vào thang máy…