Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 74



Cô ta tên là Tiểu Nhan, là một cô nhi. Cô ta và Giang Tiểu Ngữ là chị em, hai người họ bị bỏ rơi đó là do bệnh tim bẩm sinh.

Nhưng Giang Tiểu Ngữ may mắn hơn cô, không những được Giang gia nhận nuôi còn có cơ hội tiến hành phẫu thuật thay tim, tuy nhiên hiện nay mỗi năm đều phải uống rất nhiều thuốc nhưng may mà vẫn giữ lại được mạng sống, cô ta thì không may mắn như vậy, cô phải đợi một trái tim thích hợp, đó là một việc khó khăn biết bao.

Trên nét mặt tiều tuỵ của Tiểu Nhan nở nụ cười yếu ớt, “Em không cần cái gì cả, em chỉ muốn anh mỗi ngày đều vui vẻ là tốt rồi.”

Giang Thần Hy nhìn cô, trầm mặc không nói gì.

Người phụ nữ đó nhìn anh cười nói: “Em không sao, nếu anh bận thì anh cứ đi trước đi.”

“Không bận, hôm nay tôi ở lại với cô. Ngày mai tôi còn muốn cùng cô đón Noel.” Giang Thần Hy cười nói.

Cô nhìn anh, gật gật đầu, “ừ” một tiếng…

Ở trong nhà hàng:

Tô Lê một mình ngồi ở chỗ đó.

Cô nhìn thời gian, đã hơn mười giờ rồi.

Thực khác người đến kẻ đi đã mấy lượt rồi, cho đến tận khi gần như không còn ai nữa, cả nhà hàng chỉ còn lại mình cô.

Giám đốc đi về phía cô, có chút khó khăn mở lời: “Giang thiếu phu nhân, cô còn muốn chúng tôi phục vụ gì nữa không ạ?”

Bọn họ đương nhiên không dám đuổi Tô Lê.

Tô Lê hít một hơi thật sâu, nở nụ cười nói: “Bỏ đi, không đợi nữa, mang thực đơn lên tôi cho tôi xem.”

Giám đốc thờ phào một hơi, lập tức bảo người mang thực đơn lên, cực kỳ ân cần giới thiệu món ăn cho cô.

Tô Lê cũng không biết có nghe hay không, bỗng nhiên bật cười đóng thực đơn lại, cô nói: “Tôi gọi tất cả các món trong thực đơn.”

Giám đốc nghe vậy ngây người ra, “Giang, Giang thiếu phu nhân, cô gọi hết các món sao?”

Tô Lê cười cười gật đầu, nói: “Tôi không biết mình thích ăn món nào nên gọi hết để thử mỗi món một chút.”

Giám đốc tuy rằng cảm thấy khó xử nhưng cũng không dám không làm theo, lập tức đi tìm đầu bếp thương lượng, xem xem có thể đáp ứng nhu cầu của Tô Lê hay không.

Tô Lê lại gọi một bình rượu đỏ, cô một mình ngồi ở đó ăn.

0H, ở hai bên không biết tại sao lại có pháo hoa.

Bởi vì nhà hàng này ở trên cao cho nên cảm giác giống như pháo hoa đang ở ngay bên cạnh mình vậy.

Tô Lê yên lặng ngồi bên cạnh của sổ, bên ngoài trời bắt đầu có tuyết…

Vì nguyên liệu có hạn cho nên chỉ làm được mười món ăn, Tô Lê nhìn đĩa beefsteak được trang trí trí cầu kì trước mặt, cô ăn một miếng, không nhịn được nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Những món khác đều gói lại cho tôi.”

Giám đốc lập tức làm theo…

Lúc Tô Lê rời khỏi nhà hàng thì đã là nửa đêm rồi.

Giám đốc ân cần tiễn cô đi, lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.

Lúc này có một người đàn ông hai tay đút túi quần, đi về phía giám đốc.

Vị giám đốc quay đầu, cung kính gọi một tiếng: “Ông chủ.”

Là Lục Tử Thần,

Anh ta không nói gì cả, đi ra ngoài, đuổi theo Tô Lê.

Tô Lê một mình đi trên phố, ngẩng đầu ngắm bông tuyết đang rơi, cô hít một hơi thật sâu.

Noel rồi, trên phố rất náo nhiệt, đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn có một đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau.

Tốp năm tốp ba đứng chụp ảnh ở quảng trường thời đại.

Hôm nay bên ngoài có vẻ cực kì náo nhiệt. Cô nhìn người đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười rực rỡ, nhưng cô lại không thể nào cười nổi.

Cô không có bạn bè, không có người thân, ngay cả đứa trẻ có cùng huyết mạch với cô cũng bỏ cô mà đi.

Đau lòng không? Bi thương không?

Nhưng mà cô không cảm nhận được những điều đó.

Trái tim của cô đã sớm nguội lạnh rồi, cô cúi đầu nhìn túi đồ ăn nguội lạnh trên tay rồi cười.

Cô dừng chân, tiện tay đem đồ ăn cho một người lang thang ở trên đường.

Đối phương ngây người một lúc, không dám tin nhìn Tô Lê. Tô Lê đưa túi đồ ăn cho hai đứa trẻ đằng sau lưng anh ta, cô quay người rời đi.

Đu được mấy bước thì có một tiếng nói yếu ớt của trẻ con từ sau vang lên: “Chị ơi…”

Tô Lê nghe vậy bèn dừng chân, quay đầu nhìn cô bé đang chạy về phía cô, đó là một trong hai đứa bé vừa nãy, cô bé đó ngẩng mặt nhìn cô, mặc dù bề ngoài có hơi nhếch nhác nhưng hai mắt cô bé sáng lấp lánh, ánh nhìn của cô bé như chạm đến chỗ mềm yếu nhất trong lòng cô.

Chỉ thấy cô bé dè dặt đưa một quả táo cho cô, lí nhí nói: “Cảm ơn chị nhiều, chúc chị Noel vui vẻ.”

Tô Lê nhìn cô bé, có chút cay mắt, sau đó cô chỉ cười một cái, một nụ cười lạnh lùng, cô không nói gì cả xoay người bỏ đi…

Lục Tử Thần nhẹ nhàng tiến lại gần, anh nhìn theo bóng lưng của cô, sau đó lại nhìn đứa bé đang cầm quả táo trong tay.

Anh lấy mấy tờ tiền đưa cho cô bé sau đó đuổi theo cô…Đối với Lục Tử Thần mà nói Tô Lê là một người phụ nữ khó hiểu.

Lúc nào cũng câu dẫn người khác để họ đoán xem dục vọng của cô là gì, anh thích dáng vẻ phóng túng bất cần của cô, nhưng mà lúc anh nhìn thấy cô một mình cô đơn không nói gì lại khiến anh rất thương cô…

Vì hiếu kì cho nên anh từng bước từng bước đến gần cô, tìm hiểu cô…

Tô Lê đi quán bar, đẩy cửa quán bar ra liền nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Tối nay là đêm bình an, hình như quán bar có tổ chức hoạt động gì đó, mọi người đều chơi cực kỳ vui vẻ…

Tô Lê đi đến quầy rượu, gõ nhẹ lên bàn nói: “Cho một ly.”

“Chị Tô!” Bartender của quán bar nhìn cô, có chút ngạc nhiên lên tiếng: “Còn tưởng chị sẽ không đến đây nữa chứ.”

Tô Lê cười nói: “Sao nào, cậu cho rằng ly rượu lần trước doạ tôi chạy mất rồi sao?” Cô nhìn xung quanh nói: “Hôm nay náo nhiệt quá.”

Bartender nói: “Hôm nay là Noel, quán đang tổ chức hoạt động ghép đôi.”

Tô Lê cười không nói gì cả. Bartender đưa cho cô một ly Margarita, cô một hơi uống sạch…

Uống liên tục ba bốn ly, Tô Lê cảm thấy có chút choáng váng. Ánh đèn nhập nhoè của quán bar, cô ngẩng đầu uống sạch ly rượu sau đó đưa ly cho bartender ý bảo còn muốn uống nữa…

“Một mình sao?” Lục Tử Thần nhìn cô một lát sau đó đi đến ngồi cạnh cô.

Tô Lê nhìn anh rồi nói: “Đúng vậy, mời tôi một ly được không?” Lục Tử Thần nói với bartender, “Cho hai ly.”

Hai người nói chuyện say sưa, uống vài ly xong lại cộng với không khí quán bar dễ khiến người ta quên hết mọi việc…

Tô Lê nhảy múa trong sàn nhảy, quyến rũ chuyển động theo tiếng nhạc, một Tô Lê như vậy khiến cho một Lục Tử Thần từ trước đến nay được coi là rất bình tĩnh cũng bị lây nhiễm theo…

Đột nhiên Lục Tử Thần nắm lấy tay của một người, kéo cô vào trong lòng mình cười nhẹ rồi nói: “Sao cô không để ý gì vậy?”

Tô Lê chớp chớp mắt, không nhịn được cười, cô nói: “Cảm ơn Lục thiếu đã ra tay trợ giúp.” Người bị Lục Tử Thần nắm lấy tay tức giận hét lên: “Tên khốn này buông ta tao ra.”

Lục Tử Thần cười nhẹ rồi nói, “Mày có ý đồ bất chính với cô gái này, tao chính mắt nhìn thấy, có giỏi thì báo cảnh sát đi.” Tô Lê được Lục Tử Thần bảo vệ, tên lưu manh kia tức quá bèn gọi đàn em của mình đến.

Lục Tử Thần nhìn đám người trước mắt sau đó nhìn Tô Lê, anh mỉm cười nói: “Làm sao bây giờ?” Tô Lê vô tội nói: “Bọn họ trông có vẻ khá hung dữ.”

Lục Tử Thần cười nói: “Vậy thì để cho đám người họ không thể hung dữ được nữa…”

Vừa nói dứt lời đã thấy Lục Tử Thần cùng với đám người kia xông vào đánh nhau…

Tô Lê đứng dựa vào quầy rượu nhìn mấy người bọn họ đánh nhau…

Thân thủ Lục Tử Thần không tệ, đương nhiên mấy tên lưu manh này không phải đối thủ của anh, một lúc sau họ bị đánh nằm ra đất kêu cha gọi mẹ. Rất nhanh cảnh sát đã đến nơi, lúc này Lục Tử Thần mới dừng tay lại.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn Lục Tử Thần, Lục Tử Thần cũng nhìn cô, hai người cùng bật cười…

Cục cảnh sát:

Tô Lê ngồi ở một bên ngủ gật, Lục Tử Thần nhờ người mang tấm chăn đến đắp lên người cô, để cô dựa vào người mình ngủ…

Bệnh viện

Giang Thần Hy nhìn người đang say giấc trên giường bệnh, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi rồi.

Lúc này điện thoại của anh bỗng rung lên, anh cầm lấy điện thoại xem xem ai gọi, là A Hào.

Anh hơi suy nghĩ rồi rút tay khỏi tay Tiểu Nhan, đi ra ngoài nghe điện thoại. Anh đi đến chỗ cách xa phòng bệnh mới nghe máy, “Có chuyện gì vậy?”

“Tiên sinh.” A Hào nói, “ Thiếu phu nhân bây giờ đang ở cục cảnh sát, cần ngài qua đó kí tên để bảo lãnh.”

Giang Thần Hy nghe xong chau mày lại, “Xảy ra chuyện gì?” A Hào nhìn Tô Lê đang dựa vào vai Lục Tử Thần ngủ ngon lành, hơi do dự bèn nói: “Do đánh nhau.”

Giang Thần Hy “ừ” một tiếng.

Vừa định nói gì đó thì anh nhìn thấy Tiểu Nhan đang đứng trước cửa phòng bệnh nhìn anh nở nụ cười.

Giang Thần Hy qua loa dặn dò A Hào mấy câu: “Cậu xử lý chuyện này đi, tôi hiện không tiện đến đó.” Nói xong anh bèn cúp máy, sau đó đi về phía người phụ nữ đang đứng ở cửa, nhăn mày lại nó: “Là tôi đánh thức cô à?”

Tiểu Nhan cười cười rồi nói: “Không phải vậy, thật ra em cũng không có ngủ. Em chỉ muốn giả vờ ngủ để anh nhanh chóng quay về.”

Tôi không có chuyện gì cả, tôi đã nói hôm nay sẽ ở lại bên cạnh cô.” Giang Thần Hy nói.

Tiểu Nhan nhìn anh, thở dài một cái, lắc lắc đầu nói: “Em đã nghe thấy hết rồi.” Nói xong cô bèn nắm lấy tay trái của anh rồi nói: “Mặc dù anh tháo nhẫn cưới rồ nhưng mà vết hằn khi đeo nhẫn vẫn còn, thật ra anh không cần phải lo em sẽ đố kị, anh phải kết hôn mà. Cho dù là ai đi nữa, em không quan tâm người bên ngoài đánh giá vợ anh như thế nào nhưng mà cô ấy là vợ anh, em tin chắc rằng cô ấy nhất định có tư cách để trở thành vợ của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.