Tô Lê nhìn cô ta, cười cười, nói: “ Không có tại sao, có lẽ là do trong mắt tình nhân thành Tây Thi. Cho nên, trong mắt cô anh ấy là tình thánh, cái gì cũng tốt. Anh ấy quả thực không phải người xấu, không có anh ấy, tôi không thể tưởng tượng mình hiện tại ra sao. Nhưng lòng tốt của anh ấy chỉ dành cho người mà anh ấy quan tâm. Thực ra, cô không cần phí sức tìm tôi giải thích, tôi không biết quan hệ giữa hai người, có vẻ còn phức tạp hơn với tưởng tượng của tôi. Nhưng tôi không có hứng thú với chuyện này. Hoặc là có lẽ tôi không giống với người khác, nhưng sự khác biệt của tôi không giống với tưởng tượng của cô.” Dứt lời, cô đứng lên, hít sâu một hơi nhìn Lạc Nhan, nói: “ Được rồi, nếu cô muốn biết gì, hoàn toàn có thể đi hỏi anh ấy, không cần làm nhiều việc như vậy, bảo trọng thân thể, cố gắng sống tốt. Dù sao thì có người quan tâm lo lắng, cũng không đến nỗi làm người ta tuyệt vọng, không phải sao?”
Nói xong, cô vừa xoay người thì nhìn thấy Giang Thần Hy đang đi về phía bọn cô.
Giang Thần Hy đi đến, anh nhìn Tô Lê, trầm giọng nói: “ Sao em lại ở đây?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó cười nhẹ một tiếng, nói: “ Người vợ xấu tính phát hiện chồng mình có người phụ nữ khác bên ngoài, sau đó tức giận đùng đùng đi tìm. Cho nên, em ở đây không kỳ lạ.”
Nhưng Giang Thần Hy không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống nắm tay Lạc Nhan, cau mày nói: “ Bên ngoài gió lớn, anh đưa em vào bên trong.”
Lạc Nhan nhìn Tô Lê, sau đó gật đầu.
Khi Giang Thần Hy đẩy xe qua người Tô Lê, bình thản nói: “ Tôi sẽ nhanh chóng đi ra, đợi tôi một lát rồi chúng ta cùng đi.”
Dứt lời, anh đẩy Lạc Nhan đi về hướng nơi cô ở.
Tô Lê nhìn bóng lưng của anh, cụp mắt xuống, lại ngồi lên ghế, cô hít sâu một hơi, sau đó không nhịn được khẽ cười một tiếng…
Trong phòng bệnh, Lạc Nhan nhìn anh, giơ tay kéo tay Giang Thần Hy, ngẩng đầu nhìn anh, lẩm bẩm nói: “ A Hy, không phải như cô ấy nói đâu, là em dùng điện thoại của anh giả lời của anh nhắn tin cho cô ấy đến đây, là em… muốn nhìn thấy cô ấy, nhìn cô gái khiến anh tình nguyện đeo nhẫn cưới. Còn có, em muốn giải thích chuyện hôm đó.”
Giang Thần Hy nhìn cô, trầm giọng n ói: “ Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy.”
Lạc Nhan nhìn anh, cắn môi nói: “ A Hy, em không sợ chết, nhưng em sợ em chết rồi chỉ còn mình anh. Em hy vọng sẽ có người thương anh.”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, lấy điện thoại từ tay cô, lại nhìn cô trầm giọng nói: “ Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi đây.” Dứt lời, anh liền quay người trực tiếp đi ra ngoài cửa.
Anh đứng ở cửa ngay đầu nhìn cô, cười nói: “ Không cần lo lắng cho anh, anh sẽ sống tốt.”
……
Lúc Giang Thần Hy đi tìm Tô Lê, cô đã không còn ở đó
Anh xoay người đi ra ngoài, thấy Tô Lê đang dựa người vào xe của cô ở trước cửa cổng viện dưỡng lão.
Anh đi đến trước mặt cô, bình thản nói: “ Không phải bảo em đợi tôi à?”
Tô Lê nhìn Giang Thần Hy, cười nói: “ Nhanh vậy đã ra rồi? em nghĩ rằng anh sẽ ở lại lâu, em nghĩ bọn anh sẽ có nhiều lời muốn nói, cho nên định về trước.”
“ Vậy sao em lại đứng đây?” Giang Thần Hy bình thản hỏi.
Giang Thần Hy cười cười, nói với cô: “ Lên xe đi.”
Tô Lê nhìn anh, cả hai người hơi cứng lại, Tô Lê nhìn anh đôi mắt cong lên chứa ý cười, sau đó níu cánh tay anh,nói: “ Được thôi.”
Trên xe, Giang Thần Hy bình thản nói: “ Ngày mai anh sẽ để A An đưa cho em một hợp đồng quảng cáo.”
Tô Lê nghe xong quay đầu, ánh mắt khó tin nhìn anh hỏi: “Cái gì? Hợp đồng quảng cáo?”
Giang Thần Hy giơ tay lấy một điếu thuốc ở trong hộp thuốc trước mặt, kẹp giữa hai môi rồi châm lửa, bình thản nói: “Không phải em muốn tôi cho em cơ hội diễn xuất sao? Ở đây tôi có một hợp đồng quảng cáo, 30 triệu, ngày mai sẽ cho quản lý bàn bạc chi tiết với em.”
Tô Lê nhìn anh, sao đó bật cười, nói: “ Em đi theo Giang thiếu ba năm, anh chưa bao giờ cho em bất kỳ cơ hội nào. Sao tự nhiên lại cho em hợp đồng quảng cáo lớn như vậy? thực sự làm cho em được ân sủng mà thấy lo lắng.”
“ Sao, em không muốn?” Giang Thần Hy trầm giọng hỏi.
Tô Lê cụp mắt xuống, cười cười: “ Điều kiện? Điều kiện là gì?”
Giang Thần Hy nhìn cô, hơi nheo mắt lại, bình thản nói: “ Em nói xem? Em cảm thấy tôi cần nói với em điều kiện gì?”
Tô Lê nhìn anh, sau đó lại cụp mắt xuống cười nói: “ Em không cần, cảm ơn ý tốt của Giang thiếu.”
Giang Thần Hy nghe xong, không nhịn được nhướn mày: “ Không cần? em phải nghĩ cho kỹ, đây có thể là cơ hội duy nhất của em, qua rồi không được hối hận.”
Tô Lê hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra bên ngoài, bình thản nói: “ Không cần. Em không cần gì hết. Em cũng không muốn nói điều kiện với anh, trao đổi bất kỳ cái gì nữa. Nói thực ra em cũng không có gì có thể trao đổi với anh, anh cho em bao nhiêu em liền có cần đó, anh không cho em, em cũng không cưỡng cầu. Nếu như anh không muốn cho em diễn, em liền an phận làm Giang thiếu phu nhân, sau này em sẽ cố gắng không gây rắc rối, cho nên rất xin lỗi. Anh yên tâm, hôm nay em đến đây là bị cô Lạc lừa đến, em cũng không muốn tìm rắc rối cho bất kỳ ai, em chỉ là Giang thiếu phu nhân của anh, nhưng em không có quyền quản chuyện của anh, cho nên anh có cùng với ai, em cũng không để ý. Bất luận anh có tin hay không, cho dù anh cảm thấy là diễn trò, em cũng không muốn giải thích cái gì nữa. Chỉ là em không ngờ, em vốn dĩ luôn cho rằng, người mà trong lòng anh quan tâm là Giang Tiểu Ngữ. Nhưng thật không ngờ, lại là chị gái của Giang Tiểu Ngữ, mà cuối cùng em cũng biết, rốt cuộc là vì ai em mới bị chọn trúng.”
“ Tôi đã nói sẽ phụ trách với hôn nhân của chúng ta.” Giang Thần Hy bình thản nói.
Tô Lê chỉ cụp mắt cười cười, trầm mặc nhìn bên ngoài…
Giang Thần Hy đưa cô về nhà, trước khi Tô Lê xuống xe, cô vẫn nhìn anh như không có chuyện gì, cười nói: “ Em lên nhà đây, anh lái xe cẩn thận.
“ Tô Lê.” Giang Thần Hy gọi cô lại.
“ Hả?” Tô Lê nghe tiếng gọi quay người lại nhìn anh, cười cười hỏi: “ Sao vậy?”
Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười nói: “ Buổi tối cùng nhau ăn cơm, được không?”
Tô Lê hơi nhướn mày, cười cười nói: “ Được thôi, anh đặt nhà hàng đi.”
Giang Thần Hy ừm một tiếng.
Dứt lời cô liền xuống xe, sau đó nhìn theo xe của Giang Thần Hy đi xa khuất dạng, cô hít sâu một hơi, cụp mắt xuống, xoay người trực tiếp đi vào tòa nhà.
Thực ra, cô có thể không cố kỵ gì tiếp nhận cơ hội mà Giang Thần Hy đưa, trong lòng cô hiểu rõ, đây có thể là cơ hội duy nhất của cô. Nhưng cô từ bỏ, cô không muốn trao đổi bất kỳ cái gì với anh, cũng không dám nghe điều kiện trao đổi của anh. Ít nhất một lần, một lần để cô có thể làm điều gì đó cho đứa bé bất hạnh này, bù đắp một chút, cho dù chỉ là bù đắp một chút tình cảm cha mẹ cho đứa bé. Cô không muốn để con cô đáng thương như vậy, cha mẹ của nó vĩnh viễn đang trao đổi điều kiện và lợi dụng, trong đó có nó. Cô không muốn đứa bé của cô là sự tồn tại dư thừa, cô không thể mang đứa bé đến thế giới này, nhưng ít nhất có thể làm cho nó mang một chút tình cảm của mẹ ở thế giới này đi đầu thai, hy vọng nó ở kiếp sau có một người mẹ tốt hơn.
Cô ngồi trên sopha, tùy tiện gấp một con hạc giấy, đây là những con hạc mà mấy hôm nay cô ở nhà gấp được.
Bây giờ đã đầy một lọ rồi.
“ Sao lại gấp nhiều hạc giấy như vậy?” Thím Trương vừa quét dọn vừa nhặt giấy mà cô vứt xuống đất lên.
Tô Lê cười cười, cầm một chú hạc đặt ở lòng bàn tay cười nói: “ Dù sao ở nhà cũng vô vị, giết thời gian thôi.”
Thím Trương cười nói: “ Cả bình đầy màu sắc, rất đẹp.”
Tô Lê cười cười, nhưng cũng không nói gì.
Cô nhìn chiếc bình đến ngây người.
Cô chỉ nghe nói, gấp một ngàn con hạc giấy, thì có thể ước một điều ước.
Nghe thì có vẻ nực cười, cô chưa bao giờ tin vào những điều như vậy, nhưng duy nhất lần này, cô muốn tin một lần…
Nhưng mà tâm trạng nặng nề không hợp với cô, gần đây không biết tại sao, có rất nhiều chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng cô, làm cái gì cũng không cải thiện được tâm trạng.
Thực ra, chuyện bị sảy thai có ảnh hưởng rất lớn đến cô, nhưng dù đau đớn đến mấy cô cũng không muốn cho người khác biết, cũng sẽ không vạch vết sẹo cho người không quan tâm xem. Người khác nhìn là xem náo nhiệt, mà người đau cuối cùng lại là bản thân.
Cô không ngốc như vậy, sẽ không làm những chuyện ngu ngốc.
Hiện tại, bản thân cố gắng một chút, nhẫn nhịn cho qua, vết thương sẽ liền lại, sau đó kết sẹo, rồi sẽ không có chuyện gì nữa. Cho nên chỉ cần cho cô chút thời gian, qua lâu rồi, tất cả sẽ tốt đẹp trở lại.
Tô Lê ở nhà một ngày, co ngưởi ở sopha xem ti vi, xem một lát liền ngủ thiếp đi.
Cho đến tôi, cô mới lười biếng mở mắt, có vẻ như ngủ đến hồ đồ rồi, nằm xuống nghĩ một lát mới phản ứng lại, cô ngửi thấy mùi hương thức ăn.
Tô Lê ngồi dây, hít sâu một hơi đi vào nhà bếp, bình thản nói: “ Thím Trương, hôm nay không cần làm bữa tối…”
Nhưng mà, khi cô vừa đi vào nhà bếp, thì sững người lại. Cô không ngờ Giang Thần Hy lại đang ở trong bếp, đeo một cái tạp dề ô kẻ xanh, xắn tay áo lên cắt thức ăn.
“ Giang thiếu đây là đang làm gì?” Tô Lê cầm một cốc nước đi đến, dựa vào một bên nhìn Giang Thần Hy.
Giang Thần Hy ngước mắt nhìn cô, bình thản nói: “ Nấu cơm.”
Tô Lê cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn anh cười cười, nói: “ Không ngờ Giang thiếu còn có thể nấu ăn.”
Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản ừm một tiếng.
Tô Lê cười nói: “Không phải nói là ra ngoài ăn cơm sao? Sao còn phiền phức ở nhà tự làm? Có thể để thím Trương làm mà.”
Giang Thần Hy bình thản nói: “ Tôi cảm thấy chúng ta cần có chút không gian để hiểu nhau.”
Tô Lê khó hiểu nhìn anh hỏi: “ Giang thiếu làm sao vậy? giữa chúng ta cần sao?”