Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 89



Giang Thần Hy không vì sự thách thức của cô mà phẫn nộ, ngược lại chỉ hơi cong khóe miệng, anh hơi đứng dậy, hai tay tỳ vào tựa sô pha hai bên cô, khóa cô trong cánh tay anh. Anh hơi cúi người xuống, trầm giọng nói bên tai cô: “ Không gấp, tôi kêu người mang 10 đôi giày đến đây, nếu như còn không được, lại gọi người đi lấy. Tôi nghĩ, nhất định sẽ có một đôi vừa chân, làm cho em ngoan ngoãn đứng bên cạnh tôi.”

Tô Lê chớp chớp mắt, thực sự là không có chuyện gì có thể qua mắt được người đàn ông này.

Tô Lê cụp mắt xuống cười cười, nghiêng đầu nói: “ Giang thiếu rất bá đạo với vợ của mình nhé.”

Giang Thần Hy chỉ cười khẽ một tiếng: “ Không có cách nào khác, lấy một cô gái không ngoan về làm vợ thì phải tốn chút tâm tư, đúng không?”

Tô Lê bật cười một tiếng, cụp mắt nhìn chân mình, nói: “ Đôi này rất thoải mái.”

Kỳ thực, Tô Lê thực sự không cố tình gây sự, nói gì mà không tình nguyện khiêu vũ với Giang Thần Hy, anh là chồng cô, chẳng lẽ cô thực sự cho người phụ nữ khác có cơ hội sao? Cô đương nhiên sẽ không để bản thân phải đối mặt với vấn đề đó.

Thực ra, Giang Thần Hy cũng nhìn thấy gót chân cô bị rách một lớp da, đúng là do giày không vừa với chân gây lên.

Giang Thần Hy lấy một cái ergo giúp cô dán vào chỗ vết thương, chỉ là hình xăm hoa tường vi màu đỏ trên mắt cá chân cô thực sự rất đẹp mắt.

Anh từng khen hình xăm trên mắt cá chân cô, màu đỏ vô cùng gợi cảm, rất phù hợp với cô.

Ngón tay anh dán lên mắt cá chân cô, khóe miệng hơi cong lên, cô bình thản nói: “ Được rồi, chúng ta đi thôi…

Tô Lê khoác tay lên tay anh đang đưa ra, đứng lên…

Mà không biết có phải đây là một góc khuất nên hai người mới làm ra vẻ thân mật như không có ai như vậy, hoặc là bọn họ vốn dĩ cũng không quan tâm đến những người xung quanh.

Lúc này, Giang Thần Hy mới nhìn thấy Kiều Vi

Kiều Vi không nhịn được đi đến, nhìn Giang Thần Hy: “ Thần Hy.”

Giang Thần Hy chỉ bình thản gật đầy ừm một tiếng, cười nói: “ Hôm nay tiếp đãi không chu đáo, em cứ tự nhiên.”

Sau đó nhìn một bên, tiếp tục nói: “ Anh đi bên kia.”

Kiều Vi cười gật đầu, nói: “ Được.” Nhưng ánh mắt của cô lại rơi vào người Tô Lê đang đứng bên cạnh.

Tô Lê khoác tay Giang Thần Hy đi qua người cô ta, sau đó quay đầu nhìn Kiều Vi có chút ngại ngùng đang đứng ở chỗ mà họ đã đứng.

Tô Lê thu hồi lại tầm mắt, cụp mắt xuống cười khẽ một tiếng.

“ Em cười cái gì?” Giang Thần Hy thuận tay lấy một cốc nước hoa quả từ trong tay người phục vụ đưa cho Tô Lê, Tô Lê nhìn thấy là nước hoa quả, không nhận, đưa tay lấy hai cốc rượu vang, sau đó đưa một cốc cho Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy nhìn cô, cười cười, nhưng cũng không cự tuyệt, mà đặt lại cốc nước hoa quả lên đĩa.

Tô Lê uống một ngụm, trả lời vấn đề mà Giang Thần Hy vừa hỏi, nói: “ Kiều tiểu thư trước đó được công nhận là vị hôn thê của Giang thiếu anh, là ứng cử viên phù hợp nhất với vị trí con dâu Giang gia được các trưởng bối trong nhà thừa nhận, nhưng bây giờ anh không giải thích một câu nào. Hơn nữa, người ta đến chào hỏi anh, anh lại lạnh lùng như vậy, thật làm người ta thương tâm.”

Giang Thần Hy nhìn cô, cũng uống một hợp rượu, bình thản nói: “ Cô ấy quả thực phù hợp với vị trí thiếu phu nhân Giang gia, bất luận là gia thế môn đệ, đều là người phù hợp nhất, nhưng cô ấy không phù hợp với Giang Thần Hy.”

Tô Lê ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, thân thể hơi dựa vào anh, Giang Thần Hy vô cùng tự nhiên đưa tay ôm eo cô.

“ Hóa ra là vậy. Cho nên em phù hợp với Giang thiếu sao?” Cô nghiêng đầu giống như dựa vào trên vai anh.

Giang Thần Hy gật đầu ừm một tiếng, cũng không giải thích nhiều.

Lúc này, cũng có người đi đến, cầm cốc rượu chào hỏi Giang Thần Hy.

Tô Lê cũng không nao núng, tự tin diễn tốt vai Giang thiếu phu nhân của cô.

Bữa tiệc hôm nay, Lục gia đương nhiên cũng tới.

Sau đó Tô Lê bị vị bác gái Giang gia gọi đi tiếp mấy bị khách nữ.

Cũng không biết là bà ta cố ý muốn Giang phu nhân khó xử, hay vốn dĩ bà ta là một người không tim không phổi, bà ta cười ha ha nói với Giang phu nhân: “ Ai yo, chị dâu, chị xem em làm gì này, bất luận thế nào, đây cũng là thiếu phu nhân của Giang gia. Sau này, việc trong nhà của Giang gia, không phải đều do thiếu phu nhân lo liệu sao. Em nói này chị dâu, chị cũng nên sớm buông tay đi, để cho vãn bối lên tiếp nhận đúng không.?” Nói xong, còn nói với Lục phu nhân, cười nói: “ Lục phu nhân, bà nói đúng không?”

Lục phu nhân cười cười, bình thản liếc Giang Tiểu Ngữ ngồi một bên: “ Đúng vậy, đúng vậy. Nhưng mà hiện tại bọn chúng vẫn còn trẻ, chúng ta vẫn phải lo lắng một chút.”

Tô Lê chỉ yên tĩnh ngồi một bên, nhìn mấy người phụ nữ nói linh tinh, cũng cảm thấy có chút thú vị.

Bà bác gái này luôn cảm thấy bất mãn vì Giang phu nhân nắm quyền trong gia đình mãi không chị buông xuống, nên mỗi câu mỗi chữ đều đầy ý công kích.

Phụ nữ đều thích vì một số chuyện vặt vãnh mà ngầm ganh đua nhau, có lúc chỉ vì hôm nay bạn dùng màu son đắt hơn ai đó một chút cũng dẫn đến sự ganh ghét ngầm.

Nói thực, thực sự cảm thấy vô vị, hơn nữa còn hơi buồn cười.

Nhưng chính vì vậy, hơn nữa còn phải duy trì nụ cười trên mặt, đóng giả quan hệ rất tốt mà nói chuyện.

Tô Lê cảm thấy rất nhàm chán, cúi đầu ngáp trộm một cái.

Mà vị bác giá Giang gia này là cao thủ moi móc chuyện, cái nào càng che thì càng mở, không ngờ lại nói đến chuyện Giang Tiểu Ngữ và Tô Lê mấy hôm trước.

Tô Lê thì sao cũng được, cười hùa theo. Nhưng Giang Tiểu Ngữ thì chỉ hận không thể xé rách mặt cô.

Mặt của Lục phu nhân trầm xuống, còn Giang phu nhân cười bản thân không dạy dỗ tốt.

Mặc dù trong lòng không thừa nhận Tô Lê, nhưng trong tình huosng hiện tại, chuyện này cũng đương nhiên không thể chối bỏ.

Tô Lê liếc nhìn Giang Tiểu Ngữ, đúng lúc Giang Tiểu Ngữ cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, bộ dạng giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Đúng lúc đó, Tô Lê cảm thấy hơi ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí, cô khoác một chiếc khăn lông lớn lên cổ.

Trong tay cô còn cầm một ly rượu vang, vừa định uống thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc truyền đến.

Tô Lê hơi hiếu kỳ thò đầu xem, vừa khéo nhìn thấy Giang Thần Hy đang quay lưng lại đứng ở đó, mà người đang ôm anh khóc không ai khác chính là Giang Tiểu Ngữ.

Giang Thần Hy một tay để nhẹ lên lưng cô ta, một tay thục trong túi quần, bình thản nói: “ Được rồi, đừng khóc nữa.

Giang Tiểu Ngữ mặt đầy nước mắt nhìn anh nói: “ Có phải chị chết rồi anh cũng không cần em nữa?”

Giang Thần Hy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nói: “Anh đã đồng ý với chị em, sẽ chăm sóc em cả đời. Sau này đừng như vậy nữa, tình hình hiện tại, chẳng lẽ là em mong vậy sao?

Giang Tiểu Ngữ cắn môi, cụp mắt xuống sụt sịt.

Giang Thần Hy nhìn cô ta, cũng không nói gì.

Nhưng mà khi Giang Tiểu Ngữ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tô Lê đứng cách Giang Thần Hy không xa.

Cô hơi chau mày lại.

Giang Thần Hy cũng hơi ngoảnh đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Giang Tiểu Ngữ, Tô Lê đang dựa vào một cây cột nhìn bọn họ.

Giang Thần Hy bình thản nhìn Giang Tiểu Ngữ nói: “ Được rồi, em vào đi, bên ngoài lạnh, thân thể em không tốt, để bị bệnh lại không hay.”

Giang Tiểu Ngữ nhìn anh, muốn nói gì đó, nhưng không đợi cô mở miệng, Giang Thần Hy đã quay người đi về phía Tô Lê.

Tô Lê hơi nghiêng đầu nhìn Giang Tiểu Ngữ không tình nguyện đi vào từ một cửa khác, cười nhạt thu hồi ánh mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cười cười nói: “ Em không có nghe trộm hai người nói chuyện, em chỉ ra đây hít thở không khí thôi. Trên thực tế em ra đây hơi muộn, căn bản không nghe thấy gì.”

Giang Thần Hy nhìn cô, bình thản nói: “ Vậy chúng ta về đi.”

Tô Lê nói: “ Giang thiếu không có vấn đề gì thì được.”

Giang Thần Hy giơ tay lấy ly rượ trong tay cô uống cạn, Tô Lê cười nói: “ Cướp rượu là không đúng.”

Giang Thần Hy một tay giữ lấy đầu cô, cong người hôn lên môi cô, sau đó đút một nửa rượu ngậm trong miệng cho Tô Lê.

Tô Lê sững người, Giang Thần Hy chỉ nhìn cô cười cười, bộ dạng có chút tự đắc.

Cũng không biết có phải anh uống say hay không, từ trong mắt anh nhìn ra một chút ý say.

Thực ra tối nay anh không ít rượu, nhưng có lẽ không nhiều bằng hôm đó, càng không thể say.

Trên xe, Tô Lê ấm ức cọ cọ trong lòng anh.

Giang Thần Hy dựa ở một bên bình thản hỏi: “ Hôm nay nói chuyện gì với họ?”

Tô Lê xoa xoa chân mình, cười khẽ một tiếng, trực tiếp tháo giày của mình ra, ném vào trong xe, bình thản nói: “ Bác gái của anh đứng là không sợ gây chuyện, rất vô vị, nghe đến nỗi em phát phiền. Tóm lại là rất vô vị.” Ngừng một chút, cô nhìn Giang Thần Hy, nói: “ Vừa rồi Giang Tiểu Ngữ khóc có lẽ là do bị chỉ trích nên trong lòng ấm ức đi? Thực ra em cũng rất đồng cảm với cô ta.”

“ Ồ? Vậy sao, hóa ra cô Tô cũng có tấm lòng đồng cảm.?” Giang Thần Hy cười khẽ một tiếng, bình thản nói.

Tô Lê nhìn anh, cười cười nói: “ Em cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, đương nhiên có lòng đồng cảm. Nhưng mà đồng tình là một chuyện, Giang thiếu anh sẽ mềm lòng vì nước mắt người ta, nhưng em thì không, em ghét nhất là cái loại động một tý là khóc giống như cả thế giới thiếu nợ cô ta vậy. Cái này chỉ có thể trách bản thân là đáng đời, ít nhất cô ta cũng nên biết sẽ có hậu quả như vậy. Hơn nữa, lòng tự trọng của cô ta quá lớn, một nơi như Giang gia, người có lòng tự trọng quá lớn sẽ chịu khổ. Hơn nữa cô ta còn tự ti, thực ra những người đươc nuôi dưỡng như cô ta cũng sẽ làm cho người ta có cảm giác phụ thuộc vào người khác, không chỉ thế còn có tâm trạng yêu mà không có được, càng làm cho cô ta không thể giải thoát nổi.

“ Yêu mà không có được?” Giang Thần Hy hơi liếc cô một cái.

Tô Lê nhìn anh cười nói: “ Giang thiếu chẳng lẽ không phát hiện em gái anh đang yêu thầm anh sao?”

Giang Thần Hy hơi nheo mắt lại.

Tô Lê thu hồi ánh mắt, cười nói: “ Đừng có nói với em anh coi cô ta là em gái. Anh coi cô ấy là em gái nhưng cô ấy chưa chắc coi anh là anh trai, dù sao thì bọn anh không có quan hệ huyết thống. Hơn nữa, anh cho rằng cô ấy ghét em chỉ vì anh sao? Em nghĩ mới bắt đầu là vì anh, sau dó là vì bị hôn phu của cô ta, cô ta không cam tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.