Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 97



Tô Lê nhìn Giang Tiểu Ngữ có chút tức giận, có điều Tô Lê dường như không có ý định đứng dậy tiếp đón cô ta, tay ôm lấy chú chó cưng của mình, vuốt ve đầu nó, rồi nói với dì Trương ở bên cạnh: “Dì Trương, Giang thiếu sẽ về nhà ăn cơm.”

Dì Trương nhìn cô rồi lại nhìn Giang Tiểu Ngữ, sau đó bèn gật đầu nói: “Được, giờ tôi đi chuẩn bị cơm tối.”

Dì Trương cũng là một người biết quan sát, vội vàng rời đi.

Tô Lê nhìn Giang Tiểu Ngữ đứng gần đó, tuyết dính trên tóc cô ta đều bị hệ thống sưởi trong nhà làm tan chảy, toàn thân cô ướt sũng.

Tô Lê liếc nhìn Giang Tiểu Ngữ, ánh mắt lạnh nhạt lại hướng về chiếc ti vi bên cạnh, cô lấy điều khiển chuyển kênh, lạnh nhạt nói: “Cứ ngồi đi, nếu như tìm Giang thiếu thì một lát nữa anh ta sẽ về.”

Có điều đôi mắt của Giang Tiểu Ngữ vẫn dính chặt trên người cô, cô ta nghiến răng nói: “Tôi là đến tìm cô.”

“Tìm tôi?” Tô Lê ngẩng đầu, ánh mắt quét một lượt qua người cô ta, cô ta không mặc nhiều đồ, nhìn trông rất mỏng manh, cô lạnh nhạt nói: “GIang tiểu thư, giữa chúng ta có gì để nói sao? Nhìn dáng vẻ hung dữ của cô cứ như là người ta nợ tiền cô vậy. Mà tôi nhớ là tôi không có nợ gì cô mà nhỉ?”

Giang Tiểu Ngữ nghiến răng tiến lại vài bước, nhìn cô nói: “Tôi hỏi cô, mối quan hệ giữa cô và Lục Tử Thần rốt cuộc là như nào?”

Tô Lê nhìn cô ta, sau đó không nhịn được mà bật cười, cô nghiêng đầu xem ti vi nói: “Giang tieur ngữ, cái này cô tới hỏi tôi làm gì cơ chứ?”

“Không hỏi cô thì hỏi ai! Cô đã kết hôn với Thần Hy rồi, tại sao còn suốt ngày đi quyến rũ đàn ông?” Rõ ràng Giang Tiểu Ngữ vì tin tức hai ngày hôm nay mà không chịu đựng nổi.

Tô Lê thuận tay cho chú chó ăn một ít đồ ăn vặt, sau đó chậm rãi nói: “Giang tiểu thư, nếu như cô muốn giống như một con đàn bà chua ngoa đến đây gây chuyện, thì thật ngại qáu, tôi không có thời gian tiếp cô, còn nữa mối quan hệ giữa tôi và chồng chưa cưới của cô là gì, cô đi học trực tiếp chồng chưa cưới của cô không phải là được rồi hay sao? Đặc biệt tới đây hỏi tôi, tôi nói chúng tôi không có quan hệ gì cô sẽ chịu tin sao?”

Giang Tiểu Ngữ nắm chặt tay, cười khỉnh một tiếng nói: “Tô Lê, sao cô lại đê tiện như vậy? Cô bám lấy Thần Hy, luôn mồm nói mình là Giang thiếu phu nhân, nhưng cô vẫn lén lút qua lại cùng người cũ, cô còn mặt dày đến nỗi quyến rũ chồng chưa cưới của tôi, cô thật vô liêm sỉ! Cô đúng là một con điếm bẩn thỉu.”

Tô Lê nhìn cô ta, bật cười một tiếng, mà trong mắt của Giang Tiểu Ngữ, đây chính là một sự chế giễu.

“Cô cười cái gì!” Giang Tiểu Ngữ đi tới sô pha đứng chắn trước mặt cô.

Tô Lê nhìn cô ta, chỉ vào cô ta rồi nói: “Giang tiểu thư, phiền cô tránh xa tôi một chút, tôi không muốn chút nữa cô va vào tôi xong lại đổ hết tội lên đầu tôi đâu. Nhưng mà ở đây cũng có camera đó.”

“Cô…”Giang Tiểu Ngữ nghiến răng lại, tức đỏ mắt nhìn cô.

Tô Lê cười, cô ngồi nghiêng người trên sô pha, lạnh nhạt nói: “Được rồi, Giang tiểu thư, cô đừng có giải bộ đáng thương trước mặt tôi nữa, Giang thiếu vẫn chưa về đâu, không có ai xót cho cô đâu. Còn nữa, cô đến đây là để nhờ Giang Thần Hy chủ trì công đạo cho cô hay là do tin đồn trên du thuyền hai ngày trước, cô nghi ngờ cả vị hôn phu của mình sao? Còn về chuyện giữa tôi và tình cũ thì liên quan gì đến cô chứ? Nếu cô rảnh rỗi như vậy thì hãy nghĩ xem làm thế nào để chồng chưa cưới của cô phải lòng cô, cô tưởng rằng lúc nào cũng yếu đuối như vậy thì đàn ông sẽ thích sao, đến tôi còn thấy phiền huống hồ là một người đàn ông, thật vô vị.”

Đúng lúc này thì Giang Thần Hy trở về, Tô Lê nhìn Giang Thần Hy đứng ở cửa cởi áo khoác liền mỉm cười, quả nhiên không vượt ra khỏi dự định của cô, Giang Thần Hy biết Giang Tiểu Ngữ tới nhà chắc chắn sẽ trở về.

“Anh về rồi sao?” Tô Lê vẫn vô cùng nồng nhiệt đón chào anh, cô đứng dậy, chạy ra đón lấy chiếc áo khoác của Giang Thần Hy.

Giang Thần Hy nhìn cô, ừ một tiếng, sau đó thay giày bước vào nhà, thấy Giang Tiểu Ngữ chau mày nói: “Tại sao lại thành ra bộ dạng này? Đi thay đồ rồi sấy khô tóc trước đi.”

Giang Tiểu Ngữ đỏ hoe mắt nhìn Giang Thần Hy, khẽ chớp mắt, nước mắt liền chảy xuống: “A Hy, em phải làm sao đây? Anh ơi…”

Giang Thần Hy bước lại gần đưa tay ra xoa nhẹ tóc cô nói: “Đi tắm trước đã, cứ như vậy em sẽ cảm lạnh đấy.”

Giang Tiểu Ngữ bước lên phía trước hai bước rồi ôm lấy Giang Thần Hy: “Anh à, anh ấy nói muốn đính hôn với em, là bởi vì đồng cảm với em, anh à, em nên làm như nào đây? Em nên làm gì đây…”

Tô Lê nhìn bọn họ, không thèm bận tâm một chút nào.

Giang Thần Hy để Giang Tiểu Ngữ lên lầu thay đồ trước, đúng lúc đó chuông điện thoại của Tô Lê reo lên, không có thời gian đi phá đám bọn họ.

Giang Thần Hy đứng ở phía trước cầu thang, một tay vịn vào chiếc lan can gỗ, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm xuống, bày ra dáng vẻ đầy tâm sự.

Tô Lê lấy điện thoại ra xem, là chị An, chị ấy đã không liên lạc với cô một thời gian rồi.

“Alo, chị An.” Tô Lê ngồi xuống, vuốt ve đầu chú cún.

Chị An nói ở đầu dây bên kia: “Tô Lê, ngày mai em hãy tới công ty, có một buổi thử vai, là một đạo diễn lớn, em hãy nắm bắt cho tốt, là chị tốn không ít công sức mới dành được cho em đó, không phải là vai chính, nhưng là vai diễn rất được yêu thích, rất nhiều người tranh giành, em đừng có mà đánh trống bỏ dùi, biết không?”

Tô Lê nghe xong cười nói: “Được, em biết rồi.”

“Được rồi, thông tin về vai diễn chị đã gửi qua cho em rồi, em xem rồi chuẩn bị một chút.” Dứt lời chị An liền cúp máy.

Tô Lê đặt điện thoại xuống xong liền mở máy tính bảng của mình ra, lấy từ trong hộp thư là tài liệu mà chị An gửi cho cô.

Xem một lát thì quả thực là những đạo diễn và chế tác nổi tiếng của phim tiên hiệp, vai diễn buổi thử vai của cô là nữ ba.

Tô Lê biết,khoảng thời gian trước, những bộ phim điện ảnh hàng đầu đều do Cao Mĩ thủ vai chính.

Thiệu Phương đúng là có năng lực nâng đỡ các ngôi sao, chắc chắn là do cô ta có được những thủ đoạn riêng, chỉ nhìn vào những bộ phim mà cô ta dành được cho Cao Mĩ liền biết.

Tô Lê dập tắt những suy nghĩ hỗn loạn này, đè xuống trong tim sự đố kị và không hài lòng, cô yên lòng nhìn danh sách giới thiệu vai diễn trước mặt. Nếu như nói cô không ghen tị thì đúng là không đúng, cô cũng đâu phải đức mẹ, không có được trái tim nhân hậu như vậy.”

Dì Trương đưa cho Giang Tiểu Ngữ một bộ đồ của Tô Lê, lúc ăn cơm, dì Trương lo lắng Tô lê sẽ tức giận, thế là liền nói với Tô Lê: “Phu nhân, bộ đồ này…”

Tầm mắt Tô Lê quét qua người Giang Tiểu Ngữ, cười nói: “Không sao cả, dù sao bộ đồ này tôi cũng không thích nữa.” Nói rồi cô, chủ động gắp thức ăn cho Giang Thần Hy, sau đó tươi cười nói: “Ông xã, anh ăn nhiều một chút.”

,

Một tiếng ông xã, khiến cho người nghe đều dựng cả lông gáy, Giang Tiểu Ngữ vốn dĩ đang chăm chú ăn thức ăn trong bát, nghe xong liền đưa tầm mắt về phía Giang Thần Hy. Giang Thần Hy chớp chớp mắt, sau đó trưng ra một nụ cười như có như không nhìn cô, hoàn toàn không từ chối, sau đó ánh mắt liền dịch chuyển tới Giang Tiểu Ngữ ở bên cạnh, gắp cho cô ta ít thức ăn rồi dịu dàng nói: “Ăn nhiều một chút.”

Ánh mắt Giang Tiểu Ngữ phút chốc sáng lấp lánh, sau đó liền gật đầu.

Tô Lê nhìn bọn họ, thầm mỉm cười, sau đó tự mình gắp thức ăn rồi ăn uống ngon lành.

Ăn xong, cô liền lên lầu, cô cũng chẳng buồn tham dự màn kịch của họ, cũng không thích ngồi đó quan sát.

Giang Tiểu Ngữ đến đây một mặt là muốn hỏi cô về những tin đồn giữa cô và Lục Tử Thần, thực ra dựa theo trực giác của phụ nữ có thể nhận ra Giang Tiểu Ngữ rất thích Lục Tử Thần, cũng rất dựa dẫm vào anh.

Tô Lê đang quan sát xem máy in sao lại không hoạt động được, cô muốn ít chút tài liệu.

“Không vui sao?” Từ cửa truyền tới giọng nói của Giang Thần Hy.

Tô Lê quay đầu lại nhìn Giang Thần Hy đang đứng tựa vào cửa thư phòng, thu lại tầm mắt mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Không có, sao phải tức giận chứ.”

“Ồ? Vậy sao?” Giang Thần Hy khoanh hai tay trước ngực, bày ra dáng vẻ rất tùy ý.

Tô Lê cầm tập tài liệu vừa in xong trong tay, bước thẳng ra cửa, nhìn Giang Thần Hy: “Hai người tuy rằng không phải là anh em ruột, nhưng dù sao cũng có chút tình nghĩa an hem, huống hồ anh còn hứa với chị cô ta là sẽ chăm sóc cô ta, giờ cô ta chịu ấm ức nên chạy tới đấy khóc lóc ầm ĩ, cũng là chuyện bình thường mà. Nếu như em không vui, vậy không phải quá nhỏ nhen rồi sao, nhưng giữa em và cô ta cũng gọi là có khúc mắc, không chỉ vậy cô ta còn nghi ngỡ em câu dẫn chồng chưa cưới của cô ta, cho nên tùy anh khuyên và an ủi cô ta, em đã bảo dì Trương thu dọn phòng cho khách rồi.”

Ánh mắt của Giang Thần Hy bỗng nhiên trở nên thâm sâu khó lường.

Tô Lê nghiêng đầu nhìn anh, bày ra bộ mặt không hiểu gì nhìn anh: “Giang thiếu sao vậy? Em làm gì không đúng sao? Anh nói đi, em sẽ sửa.”

Trước mặt anh, cô vẫn luôn phục tùng như vậy.

Giang Thần Hy xoay người ấn người cô lên cửa, hai cánh tay anh để ở hai bên người cô, đặt cô vào giữa hai cánh tay của mình.

Trong tay Tô Lê vẫn cầm tập tài liệu, ôm trước ngực, lưng dựa vào cánh cửa, hoàn toàn không có chút biểu hiện chống cự nào.

Còn Giang Thần Hy híp mắt nhìn Tô Lê chỉ cao tới ngực mình.

Tô Lê dù không phải là thấp, nhưng đứng trước cơ thể 1m8 của anh, nhìn cô như một chú chim nhỏ.

Cô mặc đồ ngủ và dép đi trong nhà, mái tóc dài xõa xuống, dù khuôn mặt cô không đánh phấn nhưng nó vẫn không thể che đậy đi sự ngây thơ của cô, ở tuổi này, cô xinh đẹp động lòng người, không chỉ vậy vẻ đẹp ngây thơ của cô cũng giúp cô có sức hấp dẫn đặc biệt, làm cho mỗi người đàn ông đứng trước cô đều căng trở nên căng thẳng.

Hai người họ bốn mắt chạm nhau, Giang Thần Hy lạnh nhạt nói: “Đó là chuyện giữa bọn họ, tôi cùng không vô vị tới mức đi làm cậu của bọn họ.”

Giang Thần Hy đã gọi điện thoại cho Lục Tử Thần, bảo anh ta sáng mai đến đón cô.

“Vậy còn của tôi thì sao?” Giang Thần Hy tiến lại gần nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Của anh? Cái gì của anh?” Tô Lê chớp chớp mắt.

Giang Thần Hy híp mắt lại, trong đôi mắt có vai tia lạnh nhạt, nhưng anh vẫn cười khỉnh một tiếng nói: “Hay là vẫn không định giải thích với tôi chuyện trên du thuyền.”

Tô Lê nhìn anh nói: “Giang thiếu, em không hiểu những lời giải thích này có nghĩa lí gì, ít nhất em cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, em cũng không mèo mả gà đồng gì, những điều này em nghĩ là Giang thiếu hiểu.”

Giang Thần Hy cười khỉnh một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, rồi lại giữ chặt lấy cô, trầm giọng cười nói: “Vậy sao, nhưng em vẫn phải chịu trách nhiệm cho mấy cái sừng mà em cắm lên đầu tôi chứ nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.