Tô Lê nhìn anh, hơi cúi đầu tỏ vẻ tránh ánh mắt hung hăng của anh ấy,rồi nói:”Không phải em cắm sừng anh,trước khi kết hôn danh tiếng của em đã có điều không hay,giờ thêm những tin xấu này là điều không thể tránh khỏi,em không có gì để giải thích cả,nếu Giang thiếu đã tin em,thì em không cần thiết phải giải thích nữa,nếu như không tin,vậy những điều em nói chẳng phải quá dư thừa sao,em đã cùng anh kết hôn thì sẽ không làm gì có lỗi với anh,không làm gì có lỗi với cuộc hôn nhân này,lâu nay,nếu em có ý định làm chuyện có lỗi với anh thì em hà tất phải mang danh Giang phu nhân”.
Giang Thần Hy im lặng,hai người đối mặt với nhau trong trầm lặng và bế tắc.
Thực ra trong lòng Tô Lê biết rõ rằng Giang Thần Hy hiểu những điều này,nhưng cô không hiểu tại sao Giang Thần Hy vẫn bắt cô ấy giải thích.
Cuối cùng Giang Thần Hy cầm xấp tài liệu vừa in ra cầm lên xem, hơi cong môi, anh nói: “Có một đống phiền phức tìm đến tôi, em luôn là người viện ra lí do thuyết phục nhất.”
Tô Lê nhìn anh nhưng cô không lên tiếng, cô cũng không có ý định phủ nhận.
Thật ra những phiền phức này quả thật cô có một phần trách nhiệm, cho nên Giang Thần Hy tức giận và chiến tranh lạnh với cô, cô đều cố gắng đi lấy lòng anh, cô cảm thấy việc này là cần thiết.
Giang Thần Hy cúi xuống muốn hôn Tô Lê, nhưng mà hôm nay Tô Lê không có cái tâm tư đó, điều cô đặt tâm vào đó là mấy lời thoại trong tờ kịch bản cô đang cầm,ngày mai cô phải đi casting rồi, không thể nào đến lời thoại cũng không thuộc.
Giang Thần Hy lại bị cô từ chối, hơi nhăn mày.
Anh nắm lấy cằm cô ép cô nhìn anh, trầm giọng nói: “Xem ra là tôi đã quá dung túng em rồi, em không có nghe lời giống trước đây nữa.”
Tô Lê nhìn anh, cười nhẹ:" Có thể là vậy, chỉ có điều nhân tình và vợ đến cuối cùng đâu thể nào giống nhau được, không phải sao?"
Giang Thần Hy mỉm cười, đôi lông mày nhướng lên, không phủ nhận, anh vẫn rất thích dáng điệu cự tuyệt anh của cô.
Anh cười nhẹ một tiếng, nói: " Em vẫn còn để bụng chuyện tôi giữ lại Tiểu Ngữ lại sao?". Đối với sự tôn trọng của vợ, Giang Thần Hy cũng không hy vọng anh phải tự mình đưa ra chủ trương, suy cho cùng họ vẫn là vợ chồng.
Chỉ là anh đang cố xoa dịu cô mà thôi, Tô Lê không hề muốn nhận lấy cái thứ tình cảm đó.
Tô Lê không nghĩ đó là khác người, cô vốn dĩ không để bụng nên cũng chẳng cần giả vờ chấp nhận sự vỗ về của Giang Thần Hy, cô liền nói: " Giang thiếu yên tâm, tôi và Giang đại tiểu thư nước xông không phạm nước giếng, tôi cũng sẽ không đi xuống dưới lầu để đuổi cô ta ra ngoài. Đến cuối cùng tôi cũng không nỡ để người đàn ông của tôi vì người phụ nữ khác mà đau lòng."
Giang Thần Hy nhìn cô, vẫn yên lặng,không nói gì. Tô Lê cười, nói: " được rồi, Giang thiếu, tôi mang phòng sách trả lại cho anh,tôi sẽ quay về phòng xem kịch bản".Nói xong cô đi trở về phòng của mình, để lại Giang Thần Hy đứng đó nhìn cô đi vào phòng của hai người họ.
Sáng sớm ngày thứ 2, tiếng ồn của chuông điện thoại làm Tô Lê giật mình tỉnh giấc, cô nhìn điện thoại, mới 7 giờ sáng!
Trong chớp mắt, Tô Lê không thể nào ngủ thêm được nữa, rửa mặt súc miệng xong, cô ngồi trước bàn trang điểm, cố gắng trang điểm thật nhẹ nhàng.
Sau đó tay cầm theo túi xách đi xuống lầu.
Lúc cô đi qua phòng ăn thì thật là khéo cô lại nhìn thấy Giang Thần Hy đang cùng ngồi ăn sáng với Giang Tiểu Ngữ.
Giang Thần Hi giúp Giang Tiểu Ngữ mở hộp bánh gato, nhìn thế nào cũng thấy mười phần chăm sóc.
Tô Lê suy nghĩ một chút, cũng nhớ ra ngày hôm qua Giang Tiểu Ngữ đến đây khóc một trận.
Giang Tiểu Ngữ cũng không biết là cố ý hay là do thói quen, mang sữa đưa cho Giang Thần Hi.
Tô Lê đi đến bên cửa, để đôi giày cao gót trong tay xuống.
"Đến ăn sáng thôi." Giang Thần Hi vừa ăn vừa nói.
Tô Lê giơ tay xoa đầu con chó đang quấn lấy chân mình, đi giày cao gót vào rồi nói: "Không ăn nữa, mọi người tiếp tục ăn đi." Nói xong liền mặc áo lông trong tay, chuẩn bị ra ngoài.
"Quay lại đây cho tôi!" Giang Thần Hi nhìn cô ấy đang cười, bộ dạng nhẹ nhàng, không nén nổi có chút bực.
Tô Lê quay đầu nhìn hắn, nói: "Giang thiếu còn có chuyện gì sao?"
Giang Thần Hi vừa nhai vừa nhìn cô ấy: "Quay lại ăn sáng đi."
Giang Tiểu Ngữ một bên còn giả bộ nịnh nọt nói: "Em ăn xong bữa sáng liền đi, chị không cần cố ý tránh em."
Tô Lê nhìn Giang Tiểu Ngữ, rồi lại nhìn Giang Thần Hi nói: "Em phải đi casting, giờ không đi sẽ không kịp nữa."
"Thuận đường, ăn xong em ngồi xe anh đi." Giang Thần Hi nhẹ nhàng nói.
Tô Lê nhìn hắn cười nói: "Xe của em sửa xong rồi, em tự đi là được." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.
Bên ngoài rất lạnh, rời khỏi căn phòng ấm áp, trước mặt đối diện chính là cái rét thấu xương của mùa đông.
Tô Lê đang chờ thang máy thì cửa thang máy mở ra, không ngờ đó lại là Lục Tử Thần.
Tô Lê sững sờ sau đó cười nhẹ và nói: “ Lục thiếu, chào buổi sáng “
Tối qua Giang Thần Hy có nói, sáng ngày hôm nay Lục Tử Thần sẽ gặp Giang Tiểu Ngữ.
Thực ra có lúc cô cảm thấy đáng thương cho Lục Tử Thần và Giang Tiểu Ngữ, Giang Tiểu Ngữ yêu Lục Tử Thần, nhưng Lục Tử Thần không thể sống chung với một người mà mình không có tình cảm được. Giang Tiểu Ngữ thì rất dễ bị tổn thương, điều này thì rõ ràng không phải là hình mẫu lí tưởng của Lục Tử Thần.
Đương nhiên, cô ấy cũng không muốn chen vào mối quan hệ phức tạp giữa 2 người họ.
Lục Tử Thần nhìn Tô Lê, mỉm cười rồi nói: “Chào buổi sáng, mới sáng sớm ra em đã đi đâu vậy?”
Tô Lê đáp: “Tôi đi casting”. Đương nhiên Tô Lê cũng không có gì để nói chuyện lâu hơn với anh ta nên cô liền nói: “ Xin lỗi nhé tôi đi trước không sẽ muộn mất “.
Tô Lê đứng trong thang máy nhìn Lục Tử Thần hỏi: “ Còn có chuyện gì sao? “
Trần Tử Thần liền tháo khăn quàng cổ của mình ra, bước vào thang máy quàng lên cổ cho cô rồi nói: “ Hôm nay ngoài trời lạnh lắm, con gái muốn đẹp thì cũng phải biết giữ ấm cho bản thân chứ “
Tô Lê lặng người một lúc, chưa kịp nói gì thì Lục Tử Thần đã ra khỏi thang máy đồng thời ấn nút thang máy cho cô........
Tô Lê đứng trong thang máy,nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu trong tường thang máy,mặc dù bên ngoài cô ấy mặc một chiếc áo khoác rất dày nhưng thực chất bên trong cô không mặc quá nhiều quần áo.
Mà chỉ cần một chiếc khăn thôi cũng đủ làm cô ấy cảm thấy ấm áp hơn.
Nhưng khi lên xe,cô ấy lại tháo chiếc khăn từ cổ mình xuống,cô nhìn chiếc khăn để ở ghế phụ của xe,lặng người một lúc rồi lái xe đi.
Thật ra cô không ngốc đến mức không biết chuyện Lục Tử Thần có ý với cô.
Tin đồn về vụ bê bối trên tàu du lịch,có thật có giả.Ít nhất là Lục Tử Thần đối với cô không phải là thuần khiết trong sáng gì.
Còn cô cũng có giới hạn của mình,chính là vợ của Giang Thần Hy.
Đơn giản như thế đấy.
Vì thế cô tự mình biết bản thân không làm gì có lỗi,vì thế không cần phải giải thích gì cả.
Văn phòng của tổng tài Giang Thị:
Mới sáng sớm Giang Thần Hy với một nét mặt trầm ngâm,Thiệu Phương đến cùng anh thảo luận về một kế hoạch đầu tư phim truyền hình mới.
Vì Thiệu Phương là bạn thân của Giang Thần Hy nên lúc nói chuyện cả hai đều rất thoải mái,giản dị hơn.
Lục Cảnh Niên vắt chân cầm ipad xem tin tức rồi cười nói:“Tôi nói này Giang đại thiếu gia, mấy tin tức gần đây khá hay ho đó, cậu thì tốt rồi, không thèm quan tâm? Có phải là không sợ sẽ có ngày bản thân sẽ bị cắm sừng sao?”
Thiệu Phương cũng cười nói: “Giang thiếu nếu mà bị cắm sừng thì ngày tháng sau này của chúng ta cũng sống không yên ổn.”
Giang Thần Hy căn bản không để ý đến lời châm chọc của bọn họ, anh châm một điếu thuốc, nhìn Thiệu Phương và nói: “Thiệu Phương, bộ phim của đạo diễn Trần cô đã tốn không ít công sức rồi nhỉ?”
Thiệu Phương nhìn anh sau đó cười: “Giang thiếu, bộ phim này là việc riêng của phòng ban chúng tôi.”
Giang Thần Hy hút một hơi thuốc sau đó nhả khói, anh nói: “Cô đặc biết sắp xếp một vai diễn cho Tô Lê, là như vậy sap?”
Lục Cảnh Niên ngồi cạnh nhìn Thiệu Phương, anh cười nhẹ rồi nói: “Tôi nói này chị Thiệu, dạo gần đây chị rất rảnh sao?”
Thiệu Phương nhìn Giang Thần Hy rồi nói: “Giang thiếu, tôi chẳng qua chỉ cho Tô Lê cơ hội đi casting thôi, cô ấy rất ưu tú, tôi nghĩ Giang thiếu chắc chắn cũng biết điều đó, tôi không quan tâm mục đích của anh là gì, nhưng vai diễn này quả thật là tôi cố tình sắp xếp cho Tô Lê, hơn nữa đạo diễn Trần cũng đã xem qua phim mà Tô Lê diễn, đối với cô ấy có ấn tượng không tồi, tối qua lúc ăn cơm, đạo diễn Trần còn hỏi về Tô Lê, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi. Giang thiếu, thật ra so về việc nâng đỡ Cao Mỹ, cô ta hiện nay nhân khí cao nhưng mà về mặt diễn xuất thì Tô Lê bỏ xa Cao Mỹ, nếu như đứng ở góc độ nhà đầu tư mà nói thì việc nâng đỡ Tô Lê sẽ có lợi hơn, anh thấy sao?”
Giang Thần Hy nhăn mày, trầm mặc không nói gì.
Lục Cảnh Niên ném một ánh mắt cho Thiệu Phương, Thiệu Phương phở dài nói: “Giang thiếu, xin lỗi, tôi không muốn bỏ qua viên ngọc quý như Tô Lê, nếu như anh không muốn nâng đỡ cô ấy vậy anh cũng sẽ không để ý đến việc cho cô ấy vài vai diễn nhỏ chứ? Những minh tinh khác đều là dùng quy tắc ngầm như vậy thì Giang thiếu phu nhân sẽ không có cơ hội dành được vai diễn nữa, dựa vào Giang thiếu cũng không có cơ hội gì cả?”
Giang Thần Hy hút một hơi thuốc, anh giống như đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày hơi chau lại, anh trầm mặc một lúc rồi nói: “Tuỳ cô.” Dừng lại một chút anh lại nói: “Nhưng mà chỉ có lần này thôi, dù sao thì cô ấy cũng là người dưới trướng của tôi, cô không được can thiệp vào việc của người dưới trướng tôi.”
Thiệu Phương nhìn anh rồi nói: “Hay là anh đưa Tô Lê cho tôi? A An là do tôi dẫn dắt, cô ấy có bao nhiêu nhẫn nại tôi là người biết rõ nhất.”
Giang Thần Hy lạnh lùng nói: “Thiệu Phương”
Qủa nhiên Thiệu Phương đã chạm đến phòng tuyến cuối cùng của Giang Thần Hy, cô cười nói: “Xin lỗi Giang thiếu, tôi chỉ là nói giỡn thôi.”
Đương nhiên cô không phải nói giỡn, Giang Thần Hy cũng hiểu được điều đó…
Giang Thần Hy vừa họp xong, trợ lý của anh A Hào đưa cho anh một phần hợp đồng rồi nói: “Đây là danh sách diễn viên do đạo diễn Trần vừa chọn.”
Thật ra Giang Thần Hy không có quan tâm đến chuyện này, nhưng mà lần này A Hào đặc biệt đi làm.
Qủa nhiên Tô Lê được chọn, anh nhìn danh sách diễn viên, bỗng anh nhìn thấy bóng dáng Tô Lê đang đi trên hành lang ở dưới tầng.