Tôn Nham không kềm chế được cơn giận vỗ một xấp tiền mặt lên bàn, suýt chút nữa đã chấn vỡ cái bàn rồi.
Những người cười nhạo kia thấy thận thế này của anh, cho là anh muốn động thô, vì vậy vội vàng ngừng cười, cúi đầu ăn lẩu.
Nhưng Tôn Nham lại nhìn cũng không liếc nhìn bọn họ, đứng dậy liền đi ra ngoài.
"Aizz! Em họ...."
Thấy Tôn Nham không quay đầu lại chút nào liền rời đi, Đại Ngưu hoang mang gãi gãi đầu, ra vẻ trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não.
“Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Anh ta nói thầm vài câu, đưa tay cầm tiền trên bàn về, khẽ đếm, ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.
Đếm xong, Đại Ngưu bắt đầu toét miệng cười ngây ngô, em họ nhà anh ra tay thật xa xỉ, vừa cho liền cho 8000 đồng....
Cất kỹ tiền, anh ta móc từ túi quần trong ra một tờ tiền cũ trị giá mười mấy đồng, và một danh thiếp vò thành nhiều nếp nhăn.
Chiếu theo số điện thoại trên danh thiếp, vụng về nhấn xong, sau đó gọi đi.
Bên trong vừa truyền đến tiếng nói, anh ta liền không thể chờ đợi được mở miệng, "Em họ! Hôm nay anh khiến chú tốn kém, hôm nào anh mời chú ăn cơm ha. Hắc hắc, thật ra chú không cần cho anh lễ gặp mặt lớn như vậy, một lần liền là tiền lương nửa năm của chú, anh cảm thấy rất băn khoăn nha...."
"Aizz không đúng, sao người nói chuyện là phụ nữ. Vậy, vậy, em là vợ của em họ tôi đi! Vợ của em họ, anh là Đại Ngưu, em chưa từng nghe nói về anh sao...."
"Vợ của em họ, em nói cái gì, anh tốt nghiệp tiểu học, nghe không hiểu tiếng nước ngoài nha...."
Nghe lời đó của Đại Ngưu, vẻ mặt những người khách ăn cơm chung quanh liền im lặng, không một ai không dùng ánh mắt thấy quái thú để nhìn anh ta.
Không phải vì gì khác, là bởi vì điện thoại cũ trong tay anh ta kia.
Vì là dùng điện thoại cũ, dù không mở âm thanh khuếch đại thì âm thanh điện thoại di động của anh ta cũng đã rất lớn.
Mà bên trong truyền tới giọng nữ, đọc nhấn rõ từng chữ vô cùng rõ ràng: Xin lỗi, điện thoại của ngài đã thiếu nợ phí, mời đóng tiếp phí điện thoại. Sorry, your, phone, is, arrears, please, continue, to, pay, the, bill, thankyou.
Bọn họ làm quần chúng, thật sự rất muốn hỏi một câu: Vợ của em họ anh là hệ thống tự động sao?
Có thể Đại Ngưu là thiếu đầu óc trời sinh, dù hệ thống đang không ngừng nhắc nhở điện thoại của anh ta thiếu phí, anh ta vẫn không có ý thức được.
Cuối cùng anh ta dứt khoát cúp điện thoại, nhét điện thoại về lại trong túi quần, lầu bầu câu, "Em họ thật bưu hãn, cưới một gái Tây...."
Vừa trở lại Đế Cảnh, Tôn Nham liền hắt hơi một cái.
Sau đó, điện thoại vang lên.
Thấy là Thi Vực gọi tới, anh còn chưa kịp uống một ngụm nước liền đặt cái ly xuống, nhanh chóng tiếp nghe điện thoại.
"Ông chủ, mời dặn dò."
"Trước đó gọi dặn dò chú."
Thi Vực đầu kia điện thoại chỉ nói một câu, Tôn Nham liền giác ngộ, "Tôi đã phái người đi giám thị người kia, nếu là hắn dám làm xằng làm bậy, liền phế hắn."
"Phế? Quá nhẹ rồi."
"Nếu ông chủ ngại quá nhẹ, vậy thì dùng băm! Băm mười đầu ngón tay đến chỉ còn hai ngón, để hắn mỗi ngày nhìn vật nhớ lại thì thế nào?"
Tôn Nham cảm thấy, đi theo đại Boss phúc hắc, học được đối với kẻ địch tàn nhẫn vô tình, phải chuẩn bị một chút!
"Ừ, có thể."
Đi theo bên cạnh Thi Vực những năm này, Tôn Nham gần như mỗi phút mỗi giây đều sẽ bị đả kích, cho nên đã sớm thương tích đầy mình rồi.
Lần đầu tiên Thi Vực không có bác bỏ đề nghị của anh, anh suýt chút nữa vui sướng quá độ mà bất ngờ chết đi.
Anh cảm thấy mình giống như là đã đi thiên đường một chuyến!