"Đúng rồi ông chủ, hôm nay thiếu phu nhân đi ngân hàng chuyển khoản hơn 18 vạn cho một người tên là Thái Toàn."
"Hơn nữa hàng năm vào hôm nay, tài khoản của Thái Toàn sẽ nhận được một số tiền lớn, nhiều thì hai mươi vạn, ít thì mười vạn, đã kéo dài sáu năm."
"Theo người của chúng ta tra được, tên đầy đủ của Thái Toàn là Thái Tư Toàn, sinh ra ở thôn Hoa Đào, trấn Tân An, thành Đô, 46 tuổi, cha mẹ đều mất, có một chị gái cũng đã chết vào sáu năm trước."
"Chị của Thái Toàn tên là Thái Thư Nhã, anh rể tên là Thẩm Trung Minh.... Nói cách khác, ông ta là cậu ruột của thiếu phu nhân."
Tôn Nham không có giấu giếm, báo cáo từng tư liệu thủ hạ tra được cho Thi Vực.
"Mặc kệ dùng phương thức gì, mang ông ta tới gặp tôi." Giọng nói trầm trầm, mang theo uy nghiêm khiến cho người ta không dám kháng cự.
"Vâng, ông chủ, đảm bảo sẽ xử lý sự tình thỏa đáng trước khi ngài trở về nước."
Cúp điện thoại, Tôn Nham không dừng lại một phút nào, mang theo mấy tên thủ hạ, lái xe tiến đến thôn Hoa Đào, thị trấn Tân An.
Từ trung tâm thành Đô đến thôn Hoa Đào khoảng hơn bốn trăm km, lái xe ít nhất phải ba bốn tiếng.
Không sợ gì khác, Tôn Nham chỉ sợ trên đường đột nhiên phát sinh biến cố, gặp gỡ phiền toái gì đó làm lỡ thời gian, không thể kịp mang Thái Toàn về thành Đô trước khi Thi Vực về nước.
Cho nên anh hoàn toàn không dám chủ quan, suốt quãng đường đều vó ngựa không ngừng, mặc dù là sắc trời dần tối, bọn họ cũng không dám trễ nãi nửa phút.
Cũng cùng thời gian đó, trong nhà Hà Duệ.
Hạ An An trải qua khuyên giải của bác sĩ tâm lý cả buổi chiều, cuối cùng trạng thái cũng khá hơn một chút.
Nhưng bởi vì bị cảm nắng rồi phát sốt nhẹ, tình huống thân thể của cô rất tệ.
Nằm ở trên giường, Hà Duệ đang dùng rượu cồn đã pha loãng lau trán, dưới nách, trong lòng bàn tay cho cô, hạ nhiệt độ vật lý cho cô ta.
"Thân ái, xin lỗi, khiến cho anh bận tâm rồi..."
Có thể là nhận ra lỗi của mình, Hạ An An chủ động nói xin lỗi Hà Duệ.
"Đều nói ngã một lần khôn hơn một chút, em lại có thể vẫn không nhớ được. Lần trước ở trong hôn lễ Tiểu Miêu, em chịu ủy khuất còn chưa đủ à? Tại sao lại đi gây chuyện nữa?"
Hà Duệ lên tiếng trách cứ, nhưng động tác ôn nhu trên tay lại đang nói cho Hạ An An biết, anh không có trách cô.
"Người ta biết sai rồi, thân ái, về sau em nghe lời anh là được, em biết anh yêu em nhất, có đúng không...."
Hạ An An nhẹ nhàng đung đưa tay của anh, bắt đầu làm nũng, giọng nói càng thêm cực kỳ uốn éo.
Hành động của cô, chiếm được niềm vui của Hà Duệ, anh để tay ở trên trán của cô một chút, "Sao anh đành lòng trách em, anh là sợ em bị người khi dễ, có biết không."
Hạ An An cười ngọt ngào với anh, "Em đương nhiên biết, anh vẫn luôn cưng chiều em như vậy, em muốn cái gì anh liền mua cái đó, ba mẹ em cũng không có đối tốt với em như vậy đâu. Thân ái, đời này em nhất định dựa vào anh, chết cũng không rời khỏi anh...."
"Được rồi, đừng nói lời ngốc nghếch nữa." Hà Duệ sờ lên đầu của cô, nét mặt đột nhiên liền nghiêm túc lên, "Trong khoảng thời gian này, ở trên công việc luôn có người nhắm vào anh, phàm là hạng mục anh chuẩn bị khai phá, luôn có người đoạt trước một bước, nắm bắt thời cơ buôn bán. Dựa vào chuyện này để xem xét, là có người đang âm thầm thao túng."
"Người có thể đối nghịch với anh, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi!" Hạ An An không phục nói: "Thân ái, rốt cuộc Thi Vực anh ta có bao nhiêu rất giỏi, chẳng lẽ chúng ta lại thật sự hết cách với anh ta sao?"
Hà Duệ không cam lòng siết chặt nắm đấm, "Trong một thời gian ngắn, anh vẫn không có cách nào chống lại Thi Vực anh ta, nhưng không có nghĩa là ba năm sau, năm năm sau thậm chí là mười năm sau, vẫn không có biện pháp nào đối phó anh ta. Sẽ có một ngày, anh muốn khiến anh ta thân bại danh liệt!"