Thi Ngạo Tước cắm tay vào trong túi tựa ở trên vách tường, ánh sáng nhạt trong phòng khách bắn ra, dán đường nét mơ hồ lên chung quanh anh, ánh trăng bị sương mù nồng đậm che khuất, đêm đen nhánh hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh.
Tô Cửu Y đứng ở dưới bậc thang cách đó không xa nhìn anh một lát, sau đó cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.
"Cười ngốc cái gì?" Tính tình vốn lãnh đạm, lúc nào cũng dễ dàng bị nụ cười không có tim không có phổi của cô bao phủ vô tung vô ảnh, tâm tình của anh cũng bởi vì cô mà tốt hơn rất nhiều.
Cô không nói gì, sải bước nhảy nhót giống như nhảy ô vuông lúc nhỏ đến bên cạnh của anh, vốn hai người đã tồn tại chênh lệch chiều cao không ít, bởi như vậy. Thi Ngạo Tước đứng trên bậc thang càng thêm nhìn xuống cô từ trên cao.
"Gần đây em còn có liên lạc với tiểu tình nhân không?" Anh ôm ngực nhíu mày hỏi, giữa hai đầu lông mày là thần sắc trêu chọc.
Tô Cửu Y tự nhiên biết người trong lời Thi Ngạo Tước là Dạ Hàn.
Bởi vì nói đến bạn bè khác phái, cô vẫn chưa từng liên lạc mật thiết với người đàn ông nào ngoại trừ Dạ Hàn và Thi Ngạo Tước.
Về cơ bản mỗi ngày cô và Dạ Hàn đều gửi tin nhắn, nhưng cơ bản đều là một chút việc vặt cuộc sống, mà ngày đó lúc đang đánh quét gian phòng của Thi Ngạo Tước, di động đã rơi ở phòng của anh.
Cô không có thói quen khóa điện thoại di động, mà khi đó đúng lúc Dạ Hàn vừa gửi tin nhắn tới, Thi Ngạo Tước cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy tin nhắn này.
Nội dung tin nhắn là: "Hôm nay khách hàng đặc biệt khó chơi, đúng thật là đặc biệt không thích xã giao, chờ sau khi ký tên một đơn đặt hàng lớn, ba của tôi lại để cho tôi đi du lịch, đến lúc đó mang theo cô đi."
Cũng may ngày hôm đó Thi Ngạo Tước bề bộn nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm chuyện của cô, cho nên cô mới thuận lý thành chương tránh được một kiếp nạn.
Khi đó cô hoàn toàn không có nghĩ qua loại giải thích giống như tình nhân bên ngoài.
Mà hiện tại lại bị anh nói ra một lần nữa, trong nháy mắt Tô Cửu Y cảm giác mình giống như bị nước miếng nghẹn một chút, sặc đến trực tiếp ho khan.
"Tiểu tình nhân gì!?" Mặt cô bị nghẹn đỏ bừng, lúc nói chuyện đều không phấn khích.
Thi Ngạo Tước hời hợt nói: "Chính là tiểu tình nhân dạy em làm món điểm tâm ngọt."
Thi Ngạo Tước đương nhiên là sẽ nhớ rõ ràng người này, xuất phát từ trực giác mẫn cảm của anh, tên Dạ Hàn kia nhất định là một phiền toái rất lớn.
Thi Ngạo Tước ôm ngực nhìn xuống cô từ trên cao: "Cho nên qua một thời gian ngắn nữa em còn muốn đi ra ngoài du lịch với anh ta?"
Thần sắc của anh khiến Tô Cửu Y cảm thấy hơi mất tự nhiên, cảm giác bộ dáng của anh giống thẩm vấn phạm nhân, giọng điệu người gây sự khiến người ta không thở nổi.
"Thật ra tôi rất thích vừa du lịch vừa nhấm nháp mỹ thực các nơi trên thế giới." Cô thành thật khai báo, "Anh cũng biết tôi chính là một người thích ăn, hiện tại nguyện vọng lớn nhất chính là mở tiệm bánh ngọt, cho nên tôi cảm thấy rất cần phải muốn đi ra ngoài du lịch một chuyến."
Nhìn vẻ mặt Thi Ngạo Tước càng lúc càng đen, Tô Cửu Y vội bổ sung: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chờ sau khi anh tra được lai lịch những người kia rồi mới đi, chắc chắn sẽ không liên lụy đến anh, cũng sẽ không trở thành vướng víu của anh."
Này là cái gì với cái gì chứ....
Thi Ngạo Tước bất giác cau mày lại, sắc mặt anh không tốt là vì cô cố ý muốn đi du lịch cùng Dạ Hàn, mà không phải sợ cô sẽ bại lộ thân phận và bối cảnh của mình.
Im lặng rất lâu, hai người đều hết sức ăn ý không mở miệng nói chuyện nữa.
Trong lòng Tô Cửu Y có chút buồn phiền, nghĩ đến nếu thật sự có một ngày kết thúc vụ án như vậy, đến tột cùng cô có đành lòng rời khỏi tòa nhà này không.