Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1036: Người đàn ông ngày nhớ đêm mong



Editor: May

Sau khi chuẩn bị sắp xếp, cô định ra ngoài, nếu như đại tiểu thư kia muốn xuống dưới ăn cơm thì nhất định sẽ xuống, không cần cô miễn cưỡng đi lên lầu kêu cô ta.

Nhưng đợi sau khi cô ta và Thi Ngạo Tước nhấm nháp hết bữa ăn ngon này, chắc hẳn Tô Cửu Y cô cũng sẽ không vào được cửa cái nhà này nữa.

Người chết cũng phải có cốt khí, trong phòng của mình cũng không có đồ gì, nếu như bọn họ muốn ném, đương nhiên cũng không có gì đáng ngại.

Tô Cửu Y bưng chén đĩa lên cười xoay người, không ngờ nhìn thấy Thi Ngạo Tước đang đứng ở ngưỡng cửa.

Anh lười biếng nghiêng dựa vào trên cửa, bộ dáng khí vũ hiên ngang, mấy ngày không gặp anh, hình dáng khuôn mặt anh giống như càng gầy đi một chút, mệt mỏi giữa lông mày cũng càng thêm rõ ràng rồi. Chỉ là anh vẫn đẹp trai, hoàn mỹ và không ai bì nổi như vậy.

Người ngày nhớ đêm mong cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt của mình, ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, trong nháy mắt thân hình Tô Cửu Y cứng đờ dừng lại tại chỗ, khóe môi giơ lên chậm rãi kéo xuống.

Không khí chung quanh bởi vì hai người giằng co mà gia tăng thêm một chút cảm giác nặng nề, ngón tay của Tô Cửu Y giữ chặt mép bàn ăn.

Cô cũng không biết đến tột cùng ánh mắt  mình nhìn về phía Thi Ngạo Tước là dạng gì, chỉ biết tầm mắt đối phương đều làm cô theo bản năng muốn thoát khỏi mảnh đất thị phi này.

Dường như mình bị ghìm chặt cổ, Tô Cửu Y cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Dường như là phát hiện cách ăn mặc hôm nay của cô khác với người khác, Thi Ngạo Tước nhăn đầu lông mày nhìn cô, trong con ngươi bình tĩnh nhuộm lên một lớp sương.

"Em muốn đi đâu?"

Một tay anh cắm ở trong túi quần, đi từng bước một tới gần cô, khí tràng kinh sợ lòng người không hề thay đổi chút nào, không khỏi làm Tô Cửu Y liên tưởng đến cảm giác khi hai người vừa mới gặp mặt.

Cô theo bản năng lui về phía sau, cuối cùng đùi chống đỡ lên mép bàn ăn.

Không có chỗ có thể trốn.

Mặt Thi Ngạo Tước giống như ở trong phòng làm việc lúc trước, từ từ đến gần khuôn mặt của cô, Tô Cửu Y theo bản năng nghiêng đầu đi, nhắm mắt lại.

"Nơi này...." Chỉ thấy Thi Ngạo Tước cầm lấy hai miếng bánh mỳ quét mứt trái cây lên, sau khi mở ra nói, "Tương mù tạc giả đúng không."

"A!" Tô Cửu Y kinh ngạc nhìn về phía anh, vẻ mặt dường như đang hỏi anh làm sao biết.

Trong con ngươi người đàn ông cất giấu một chút ý cười, chậm rãi nói: "Từ mùi liền có thể đoán được."

Tô Cửu Y cúi thấp đầu, cảm giác làm chuyện xấu bị bắt ngay tại hiện trường, thật đúng là ngượng ngùng.

"Em vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Anh nheo mắt lại, trong đôi mắt có vẻ không thể kháng cự, con ngươi mênh mông không thấy đáy toát lên hơi thở nguy hiểm.

Tô Cửu Y bị anh từ từ tới gần làm cho đầu óc phát mộng, hoàn toàn không nhớ rõ đến tột cùng anh hỏi cái gì.

Dường như là đọc hiểu nghi hoặc hiện lên nơi đáy mắt cô, Thi Ngạo Tước lặp lại từng câu từng chữ: "Em đi đâu vậy."

Không thể không thừa nhận, anh chưa bao giờ kiên nhẫn với người khác như vậy.

"Tôi.... Đi ra ngoài dạo chơi." Cô cũng không phải rất quen Thi Ngạo Tước dựa vào gần cô như vậy để nói chuyện, tư thế hai người rất mờ ám.

"À?" Thi Ngạo Tước khẽ nhíu đầu mày, rút sạch dĩa trong tay cô thả đến trên bàn phía sau, cánh tay cũng chống ở phía trên, khiến khoảng cách hai người lại tiến gần thêm chút nữa, "Với ai?"

Hơi thở ấm áp dịu dàng thổi tới trên mặt Tô Cửu Y, mùi thuốc lá dễ ngửi trên thân người đàn ông thản nhiên xông vào mũi, dây cung trong đầu cô đã sớm đứt toàn bộ, chỉ còn lại một lý trí khiến cô theo bản năng chống đỡ cái bàn sau lưng, kéo xa khoảng cách nhất định với Thi Ngạo Tước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.