Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1098: Chị không có rời nhà trốn đi



Editor: May

Khi Tô Man Ngưng về đến nhà, bầu không khí trong phòng khách đang chìm nặng, Tô Trấn Hùng ngồi trên ghế sofa hút xì gà, Triệu Thư Nhã ngồi ở bên cạnh ông ta buồn bực không lên tiếng.

"Man Ngưng trở về rồi." Tô Trấn Hùng chú ý tới Tô Man Ngưng.

Tô Man Ngưng vừa mới đi đến đầu bậc thang chợt nghe được Tô Trấn Hùng đang gọi cô, vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng đi qua.

"Ba, mẹ." Cô gọi.

"Ừ." Tô Trấn Hùng bấm tắt thuốc, hỏi: "Đính hôn với Trí Kha cũng đã lâu như vậy, hai đứa phát triển thế nào rồi?"

"Khá tốt." Tô Man Ngưng trả lời thành thật: "Anh ấy đối với con cũng không tồi, cũng đồng ý tiếp xúc với con, chỉ là không biết hiện tại anh ấy nghĩ như thế nào, vẫn chưa tỏ vẻ gì."

Tô Man Ngưng nói tỏ vẻ, chỉ là mấy thứ "Dắt tay" "ôm" hoặc là "Hôn môi".

Mặc dù cô và Tống Trí Kha là kết thông gia giữa hai gia tộc, nhưng hiện tại hẳn là cũng coi như đang chính thức hẹn hò, dù là nằm ở trên cùng một cái giường hẳn là cũng không có ai sẽ nói xấu được.

Nhưng cô và Tống Trí Kha vẫn rất xa lạ, chỉ dắt tay cơ bản nhất cũng không có, hình thức không chung đụng giống người yêu, giống như là hai người xa lạ quen thuộc.

Tô Trấn Hùng gật gật đầu, ý vị thâm trường nói: "Có đôi khi con gái cũng phải chủ động một chút. Thằng bé Trí Kha kia cũng coi như là một người tài, con có thể gả cho nó đó là không thể tốt hơn, hơn nữa ba Tống mẹ Tống đều rất hài lòng con. Sau này con tiến vào nhà họ Tống, bọn họ chắc chắn sẽ không bạc đãi con, nhà họ Tô chúng ta cũng có thể dính được hào quang của cô, có thể có chỗ đứng tốt hơn trên thương trường."

"Con đã biết." Tô Man Ngưng là cô gái ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất ôn nhu ngoan ngoãn, dù cho bất mãn ba mình hát hoa ngắt cỏ có những phụ nữ khác ở bên ngoài, cô cũng sẽ không làm trái ý của ông.

"Man Ngưng vẫn luôn hiểu chuyện, không giống con gái bảo bối kia của ông, cả ngày lần đêm đều không về nhà, cũng không biết chạy đi lăn lộn chỗ nào rồi." Triệu Thư Nhã mới mở miệng liền ngấm ngầm hại người, giống như nhất định phải lôi Tô Cửu Y ra châm chọc một phen mới có thể cho thấy con gái của bà rất cao quý.

Tô Trấn Hùng quay đầu liếc bà ta một cái, trầm giọng nói: "Bà quản tốt chính mình là được rồi, đứa con gái ngỗ nghịch kia của tôi, tôi biết nên xử trí như thế nào. Tôi đã sai người ta đi điều tra, rất nhanh sẽ có tin tức của nó."

"Có tin tức là tốt nhất, như vậy ít nhất có thể chứng minh nó còn sống, người dã lớn như vậy, làm gì không tốt, nhất định học người rời nhà trốn đi. Quả nhiên là con gái lớn không dùng được!"

"Chị không có rời nhà trốn đi." Tô Man Ngưng đột nhiên mở miệng.

"Man Ngưng." Tô Trấn Hùng trở nên nghiêm túc, giọng nói hùng hậu có chút sâu lắng, "Có phải con biết nó ở đâu không?"

"Biết."

Thật ra chuyện này đặt ở trong đầu Tô Man Ngưng Tâm đã lâu rồi, cô nhiều lần muốn nói ra miệng, nhưng vào lúc cuối cùng vẫn là nhịn xuống. Vừa rồi sau khi nghe được đối thoại của Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, cô cảm thấy không thể dấu diếm nữa, nếu không sớm muộn cũng là sẽ xảy ra chuyện.

Hiện tại phái người đi tìm không có vấn đề gì, nhưng nếu như không tìm được, ba nhất định sẽ đi báo án, như vậy sẽ náo loạn ra trò cười.

Cho nên Tô Man Ngưng không ngừng do dự liền quyết định nói ra chân tướng: "Chị và Thi Ngạo Tước ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ của bọn họ giống như không tầm thường."

Nghĩ đến đủ loại phát sinh khi đi leo núi lúc trước, còn có khi chơi lời thật lòng đại mạo hiểm Thích Cảnh Nhân hỏi Thi Ngạo Tước vấn đề, "Rốt cuộc anh có thích Tô Cửu Y hay không".

Nếu như giữa bọn họ không có gì, vậy Thích Cảnh Nhân hẳn là sẽ không hỏi vấn đề này, dù sao loại vấn đề đó không thể tùy tiện hỏi loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.