Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 111: Tình cờ gặp nhau ở cửa thang máy



Editor: May

"Chanh Tử, ta biết lần này khuyên không được cháu, cũng không có ý định khuyên cháu. Cháu cũng đã là người trưởng thành rồi, tin tưởng khi làm bất kỳ một quyết định nào đều sẽ trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Tóm lại ta chỉ có một câu, chăm sóc tốt em trai, chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt."

Lời nói chân thành thấm ý của viện trưởng, giống như khối đá nặng ngàn cân đặt ở ngực Thẩm Chanh, khiến cô có chút khó chịu.

Sáu năm, suốt sáu năm rồi.

Nếu như không phải viện trưởng, sợ rằng cô và em trai đã sớm xuống địa ngục.

Có đôi khi sự thật càng máu chó, tàn nhẫn hơn tình tiết trong phim!

Chuyện năm đó, ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.

Một ngôi nhà thật tốt đột nhiên vỡ tan tành, bản thân em trai bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, cha bị người bắt đi cắt đứt hai chân.

Mà cô, cũng là thân trúng kịch độc đi một lượt ở quỷ môn quan.

Không biết bao nhiêu đêm mưa, bọn họ trốn ở đông nấp ở tây.

Trốn ở nơi người thường không dám đi, nơi hoang dã, nghĩa địa, nơi hỏa táng....

Sau đó tránh thoát được đuổi giết của kẻ thù, nhưng lại không có tiền chạy chữa.

Cùng đường chỉ có thể tìm đến quen biết cũ của mẹ, cũng chính là viện trưởng bệnh viện thành Giang hiện tại.

Là bà cứu bọn họ vào lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu không sẽ không có ngày hôm nay.

Không biết im lặng bao lâu, Thẩm Chanh mới thu suy nghĩ về, khẽ gật đầu, "Cháu biết."

Viện trưởng đi tới, cầm tay của cô, "Chanh Tử, nếu như chống đỡ không nổi nữa, lại đến thành Giang tìm ta, ta sẽ giúp cháu."

Chạm vào lòng bàn tay đầy vết chái của viện trưởng, Thẩm Chanh có chút khó khăn lên tiếng, "Sáu năm này, khổ cực cho người rồi."

"Đứa nhỏ ngốc, ta không khổ cực. Ta vẫn luôn xem cháu và Thẩm Mộc như con của mình, trả giá cho hai đứa nhiều hơn nữa cũng là chuyện đương nhiên."

"Cảm ơn."

Thẩm Chanh không biết nói lời kiểu cách, nhưng hai chữ đơn giản này, lại đủ biểu đạt  cảm kích của cô với viện trưởng.

"Câu cám ơn này ta nhận, nhưng tiền những năm này con chuyển cho ta tiền thì phải trả lại nguyên vẹn cho cháu."

Viện trưởng nói xong, lấy từ trong ngăn kéo ra một tấm thẻ đưa cho cô, "Ta gửi toàn bộ tiền vào trong tấm thẻ này, mật mã là sáu số không."

Thẩm Chanh không nhận, viện trưởng lại kiên quyết nhét tấm thẻ vào trong tay cô, "Nếu như ta cầm tiền này, là nhận hối lộ, không chỉ không giữ được công việc, còn có thể bị mang tiếng xấu."

Thẩm Chanh bỏ tấm thẻ lên trên bàn, "Nếu như cháu dùng danh nghĩa của người quyên số tiền này cho bệnh viện thì sao? Còn có người dám nói chuyện linh tinh sao!"

Xã hội này, tham ô nhận hối lộ có khối người, nhưng chân chính bị kéo xuống đài, tai tiếng lại có mấy ai?

Bác sĩ lấy tiền là nhận hối lộ tham ô, bệnh viện lấy tiền lại là chuyện đương nhiên.

Xã hội bất công này, cô cũng đã ha ha rồi.

Viện trưởng không tìm được cớ để phản bác Thẩm Chanh, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải thu hồi tấm thẻ, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ tiếp nhận Thẩm Chanh dùng danh nghĩa của mình quyên tặng.

Nói chuyện xong, Thẩm Chanh đi ra từ phòng làm việc của viện trưởng, cầm chứng minh đi làm thủ tục xuất viện.

Làm xong thủ tục, đứng trước cửa thang máy chờ thang máy.

Đinh....

Cửa thang máy chậm rãi hé mở, Thẩm Chanh theo bản năng tránh qua một bên, chờ người ở bên trong đi ra.

Nhưng cô vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở trong thang máy.

Theo bản năng xoay người, muốn trốn tránh anh.

Thật không nghĩ đến Mộ Bạch cũng nhìn thấy cô, anh vội vàng đẩy đám người ra, đuổi theo ra thang máy.

"Chanh Tử!"

Rõ ràng nghe được tiếng nói của anh, Thẩm Chanh lại cố ý bước nhanh hơn.

Vừa vòng qua một chỗ ngoặt, liền nhìn thấy cửa một thang máy khác mở ra, cô định chen vào trước khi cửa thang máy đóng lại.

Nhưng còn chưa kịp vào thang máy, liền bị Mộ Bạch đuổi theo kịp kéo lại.

Cửa thang máy đóng lại, hai người bị ngăn cách ở bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.