Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1115: Dứt khoát đi tìm tình nhân nhỏ của ông là được rồi



Editor: May

Nhìn thấy cử động giữa Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y ở nhà Tần Thiếu Bạch, Tô Man Ngưng cũng đã đoán được quan hệ giữa hai người, chỉ là không có nghĩ đến, bọn họ tiến triển có thể còn nhanh hơn cô và Tống Trí Kha.

Thật sự tính ra, thời gian Tô Man Ngưng quen biết Tống Trí Kha và Tô Cửu Y quen biết Thi Ngạo Tước xấp xỉ nhau, nhưng Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha phát triển chậm hơn Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y rất xa.

Tô Cửu Y cho nụ hôn chúc ngủ ngon, lúc này Thi Ngạo Tước mới chịu bỏ qua cho cô, anh ung dung thản nhiên nhìn cô một cái, xoay người mở cửa xe ngồi vào trong xe.

"Có chuyện gì nhớ gọi cho anh." Nhắc nhở Tô Cửu Y một câu, anh liền khởi động xe.

"Ừ được." Tô Cửu Y gật đầu, phất phất tay với anh, "Lái xe cẩn thận."

So với bọn họ, cách chào tạm biệt giữa Tô Man Ngưng và Tống Trí Kha liền có vẻ có chút sơ sài, hình thức chung đụng giữa hai người dường như không chút dính dáng với tình nhân.

"Tôi sẽ không tiễn em đi vào." Tống Trí Kha cười nói với Tô Man Ngưng: "Không quấy rầy chị em hai người nữa."

"Không có chuyện gì." Tô Man Ngưng nói: "Nếu đã đến rồi, hay là đi vào uống ly cà phê rồi hãy đi, trước đó ba mẹ em cũng có hỏi thăm anh, nói anh có rảnh thì đến nhà của chúng ta ngồi một chút."

Tô Man Ngưng không thể nói quá nhiệt tình, nhưng bình thường cô luôn thận trọng kín đáo, nói ra lời như vậy đã là rất không dễ dàng, đây cũng coi như là đột phá chính mình rồi.

"Không được, tôi và Tước còn có chuyện làm ăn cần bàn." Tống Trí Kha cười cởi mở, "Hôm khác đi."

"Vậy cũng được." Tô Man Ngưng cười cười, "Lái xe cẩn thận một chút, về đến nhà gọi điện thoại cho em, để cho em biết anh đến nơi bình an."

"Được."

Sau khi Thi Ngạo Tước và Tống Trí Kha lái xe rời đi, Tô Cửu Y và Tô Man Ngưng liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nói gì thêm, nhưng vẫn rất ăn ý song song thành một đường, cùng đi vào cửa chính nhà họ Tô.

Nhắc tới cũng trùng hợp, hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã, ngày hôm nay vào những năm trước, Tô Trấn Hùng sẽ tổ chức một bữa yến hội, mời mời một ít bạn bè làm ăn kinh doanh tới nhà làm khách.

Triệu Thư Nhã cũng thích trang điểm diêm dúa lòe loẹt đảo quanh ở trước mặt bạn bè Tô Trấn Hùng, muốn dùng cách này tìm cảm giác được người coi trọng.

Hôm nay, không khí nhà họ Tô là một mảnh trầm lặng, trong phòng ăn rộng lớn, chỉ có hai người Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã ngồi đối mặt nhau ở trước bàn ăn.

Hai người đều không có khẩu vị gì, sau khi ăn đơn giản một chút, Tô Trấn Hùng để bát đũa xuống muốn đi, Triệu Thư Nhã gọi ông ta lại, yêu cầu ông ta khiêu vũ một bài với bà ta.

Tô Trấn Hùng vốn không có loại nhàn hạ thoải mái này, nhưng nhìn mặt tình cảm đặc biệt của ngày hôm nay, vẫn là miễn cưỡng đáp ứng.

Chỉ là lúc đang khiêu vũ, Triệu Thư Nhã liên tiếp dẫm lên chân Tô Trấn Hùng, khiến cho lòng dạ ông ta rối bời một trận.

"Bà không thể chú ý một chút sao!" Tô Trấn Hùng phụng phịu, răn dạy Triệu Thư Nhã.

Triệu Thư Nhã rõ ràng không phải là đèn đã cạn dầu, nghe ông ta nói như vậy, liền hung hăng dẫm lên một cước, "Lúc ông ở bên ngoài khiêu vũ với phụ nữ khác, ước gì người ta giẫm ông đi. Xem ra đúng thật là ứng với câu tục ngữ kia, hoa nhà không thơm bằng hoa dại."

"Bà ít ở chỗ này nói hưu nói vượn!" Tô Trấn Hùng không khách khí trả lời một câu.

"Ông dám nói ông không phải nghĩ như vậy sao, một bó to tuổi còn học người ở bên ngoài, cũng không nhìn một chút mình còn có thể sống mấy năm."

"Được rồi được rồi, không có lời gì hay để nói với bà." Tô Trấn Hùng một phát hất tay Triệu Thư Nhã ra, "Thật không có sức lực, không nhảy nữa."

"Dứt khoát đi tìm tình nhân nhỏ của ông là được rồi." Triệu Thư Nhã ôm ngực đứng tại chỗ, gây sự nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.