Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1125: Nói cô vì kiếm tiền rất bán mạng, ngay cả loại địa phương như hộp đêm cũng đi rồi!



Editor: May

Thi Ngạo Tước vốn cũng không có tức giận Tô Cửu Y, bởi vì tính tình của anh luôn nhạt nhẽo, nhiều khi biểu hiện ra đều là một bộ dáng lạnh như băng cự người ngoài ngàn dặm, lúc nói chuyện giọng điệu cũng luôn lạnh nhạt, cho nên dễ dàng khiến người ta hiểu lầm là anh đang tức giận.

Chỉ là khi anh nhìn thấy tin nhắn Tô Cửu Y gởi tới đề cập đến muốn xem mắt, cảm nghĩ của anh vẫn có biến hóa, con ngươi vốn băng lãnh liền nhuộm lên một lớp lệ khí dọa người, lan tràn trong không khí, khiến lòng người rét lạnh khiếp đảm.

Một đám nhân viên trong văn phòng không dám nhìn thẳng anh, một bộ phận nhân viên dời tầm mắt làm bộ nhìn về nơi khác, một bộ phận nhân viên cúi đầu nhìn các loại dự án bày ra ở trước mặt, ở trước mặt Boss cực kỳ nguy hiểm này, mọi người ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

"Cuộc họp hôm nay đến đây thôi."

Một câu của Thi Ngạo Tước, khiến cho cuộc họp này ngưng hẳn ở nửa đường, hơn nữa không người nào dám nói buôn chuyện  nửa câu, lần lượt đưa mắt nhìn anh rời đi, mới thật phào một ngụm khí lớn.

*

Sau khi Tô Cửu Y ăn sáng xong đã là mười giờ bốn mươi, lúc này, Tô Man Ngưng đang tưới hoa ở vườn sau, Tô Trấn Hùng đi công ty, Triệu Thư Nhã vẫn đang tiếp tục ván bài với mấy người bạn của bà ta.

Hôm nay vận may Triệu Thư Nhã giống như có chút không tốt, bắt đầu từ khi đánh bài vẫn luôn thua, không lâu sau liền thua hơn một ngàn đồng.

"Nếu không hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi thấy hôm nay Tô phu nhân thua không ít rồi." Có người đề nghị.

"Chơi một lát nữa đi, không chừng có thể thắng trở về thì sao." Cũng có người không đồng ý giải tán đánh bài.

"Sợ cái gì, chẳng phải chỉ hơn một ngàn đồng thôi ư, chuyện có thể lớn bao nhiêu chứ." Triệu Thư Nhã khó khăn lắm mới vui sướng một lần, lấy từ trong túi xách bên cạnh ra mấy tờ một trăm đồng để vào trong ngăn kéo bàn mạt chược, cười nói: "Trước đây thắng mấy bà nhiều lần như vậy, hôm nay ra chút máu cho mấy bà cũng là việc nên làm. Tiếp tục đánh đi, nếu có khả năng thì cứ thua thêm."

Lúc Tô Cửu Y đi xuống từ trên lầu vừa vặn nghe được lời của Triệu Thư Nhã, lập tức không nhịn được phốc một tiếng cười ra tiếng, tiếng cười này của cô, lập tức thu hút sự chú ý của các vị phu nhân.

"Xin lỗi, các người tiếp tục." Tô Cửu Y ngưng cười, nhìn mấy người lạnh nhạt nói xong.

"Ơ! Đây không phải Cửu Y ư? Không phải cô đi ra ngoài làm việc kiếm nhiều tiền sao, tại sao trở lại rồi?" Người mở miệng là một phụ nữ ngồi ở đối diện Triệu Thư Nhã, bà ta tên là Hà Lan Hương, đã ngoài năm mươi.

Tô Cửu Y quen biết Hà Lan Hương, bởi vì từ khi cô hiểu chuyện đến nay Hà Lan Hương đã quen biết với Triệu Thư Nhã, hơn nữa hai người cả ngày đều giống như hình với bóng, bình thường thích nhất là buôn dưa lê và châm chọc người khác. Cái này cũng ấn chứng một câu: Vật họp theo loài.

Tô Cửu Y dừng bước lại liếc nhìn Hà Lan Hương, khóe môi khẽ kéo lên, "Kiếm tiền và về nhà, có cái gì xung đột sao?"

"Xung đột ngược lại không có, chỉ là tôi nghe nói cô vì kiếm tiền rất bán mạng nha, ngay cả loại địa phương như hộp đêm cũng đi! Cửu Y à, loại địa phương đó vừa dơ vừa loạn, cô là một một cô gái, thật sự không nên đi cái loại địa phương đó. Cũng may nhờ mẹ cô, nếu không ba của cô nhất định là sẽ không để cho cô không để cho cô vào cửa nhà họ Tô rồi."

Hà Lan Hương nhìn có vẻ rất hòa thuận, nhưng trên thực tế tâm cơ rất thâm trầm, lúc nào bà ta cũng là khuôn mặt tươi cười với người, nhưng nói tới nói lui lại là ngấm ngầm hại người, hận không thể chọc thân thể của đối phương thành cái sàng.

Tô Cửu Y nghe tiếng, không kiềm được cười: "Vì kiếm tiền bán mạng có cái gì không nên sao? Hay là nói, bà cảm thấy tiền chỉ có thể để cho các người tới kiếm, người khác chỉ có phần nhìn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.