Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1132: Nhớ kỹ lời mày đã nói hôm nay, đi thì đừng trở về nữa



Editor: May

Tô Man Ngưng ở trên lầu thấy cảnh này, thấy sự tình càng diễn biến càng ác liệt, ý thức được kế tiếp có thể sẽ huyên náo tan rã trong không vui, vì vậy liền gọi điện thoại cho Tống Trí Kha, hy vọng anh có thể đến hòa hoãn cục diện này.

Lúc Tống Trí Kha nhận được điện thoại, đang khảo sát hạng mục ở nơi cách nhà họ Tô chưa tới một km, biết được Tô Trấn Hùng và Thi Ngạo Tước đang  bởi vì Tô Cửu Y mà huyên náo không vui, anh lập tức thả chuyện trong tay xuống chạy tới nhà họ Tô.

Anh là đến vào năm phút sau, lúc tới thì Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y đang muốn rời đi, mà Tô Trấn Hùng chính là không nói lời nào ngồi trên ghế sofa, hút thuốc.

Tống Trí Kha đầu tiên là chào hỏi Tô Trấn Hùng, sau đó mới liếc mắt ra hiệu với Thi Ngạo Tước, ý bảo anh trước tiên mang Tô Cửu Y rời đi, chuyện ở đây cứ giao cho anh đến xử lý.

"Mày chỉ cần bước ra cái cửa này, thì vĩnh viễn đừng trở về nữa." Tô Trấn Hùng ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên một chút liền nói.

Ông ta kiêng kỵ Thi Ngạo Tước, bởi vì thực lực cách xa, nhưng bây giờ là chuyện nhà của ông ta, cho nên có mấy lời ông ta nhất định phải nói rõ trước, đều nói nuôi hổ gây họa, quả nhiên, đứa con gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn, lại tình nguyện lựa chọn đi cùng một người ngoài cũng không muốn ở lại trong căn nhà cô đã sống hơn hai mươi năm.

"Được." Tô Cửu Y quay đầu lại nhìn ông ta, nói: "Cứ theo ý của người cha như ngài đi."

Cô nhấn chữ cha cực kỳ nặng, bởi vì cô biết, đây có thể là lần cuối cùng gọi ông ta như vậy. Một khi bước ra cánh cửa này, rời khỏi nhà họ Tô, cô liền không tìm được lý do về đây nữa.

Cô không muốn để bản thân cúi mình hạ giọng, cũng không muốn hạ thấp tôn nghiêm luôn lấy làm kiêu ngạo của mình, cho nên cô rời đi, có thể là vĩnh viễn, dù đến cuối cùng chỉ còn mỗi một mình cô, cô cũng không muốn sống trong một nơi đấu đá không ngừng như vậy, dù nơi này có người cha thân thiết nhất của cô.

"Nhớ kỹ lời mày đã nói hôm nay, đi thì đừng trở về nữa." Tô Trấn Hùng đột nhiên dụi tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Y, trong đôi mắt đục ngầu hiện đầy tơ máu, rốt cuộc đã lớn tuổi, dường như chỉ trong một đêm liền già đi mười tuổi.

"Nhớ kỹ rồi." Tô Cửu Y lạnh nhạt nói: "Từ nhỏ đến lớn, mỗi một chữ ông từng nói, tôi đều ghi tạc trong lòng, kể cả hiện tại. Ông có thể cảm thấy tôi bất hiếu, bởi vì tôi quả thật chưa từng trả giá vì căn nhà này. Cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của ông, tương lai nếu có một ngày ông già rồi, không thể tự chăm sóc bản thân, tôi sẽ không thờ ơ lãnh đạm với ông. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ câu nói mẹ thường nói, không được quên tình cảm ban đầu, cần phải thủy chung như một."

Nói xong, cô chủ động khoác tay Thi Ngạo Tước, cứng rắn ép nước mắt nơi hốc mắt trở về.

"Chúng ta đi thôi." Giọng nói của cô mơ hồ có chút phát run, nhưng cô lại đang cố gắng che dấu, che dấu một mặt yếu ớt này của cô.

Cô sợ mình sẽ khóc lên, cho nên vẫn luôn cắn chặt môi dưới, cắn nát cả cánh môi, nhưng lại không cảm thấy đau đớn.

Thi Ngạo Tước nhìn cô thật lâu, cúi đầu nói ở bên tai cô: "Yên tâm, có anh ở đây."

Anh nắm tay của cô, nắm thật chặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến trong máu của cô, ấm áp toàn thân của cô.

Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, dùng sức gật đầu: "Ừ."

Nhìn hai người một trước một sau đi ra đại sảnh, ánh mắt Tô Trấn Hùng dần dần trở nên thâm trầm, lại mang theo vài phần vô cùng đau đớn.

Ông thu hồi tầm mắt, có chút không có tâm tình, nói chuyện với Tống Trí Kha vài câu, sau đó chán nản đứng dậy, kéo theo bước chân nặng nề đi từng bước từng bước, đi bậc thang lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.