Tô Cửu Y vẫn là khóc lớn một trận, ở trước mặt Thi Ngạo Tước nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể uất ức đã chịu ở nhà họ Tô trong những năm này, khiến cho cả người Thi Ngạo Tước đều là nước mũi và nước mắt.
Thi Ngạo Tước có tính thích sạch sẽ rất nghiêm trọng, bình thường đồ riêng tư của anh cấm người khác đụng vào, Tô Cửu Y là người đầu tiên tiếp xúc đến đồ dùng riêng tư của anh, hơn nữa còn dám làm dơ.
"Quản sự nói anh có tính thích sạch sẽ, rất nhiều thứ đều không cho phép người khác đụng vào, vậy sao anh còn để cho em lau lung tung trên người của anh." Tô Cửu Y đại khái cũng nhận ra mình thất thố, lau nước mắt một chút, nghẹn ngào nói.
Thi Ngạo Tước cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong ngực, vẻ mặt rơi lệ, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn rõ ràng không có một chút mỹ cảm, nhưng mà lại khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.
"Em không phải người khác." Thi Ngạo Tước nói xong, dùng tay đẩy tóc tán loạn ở trên mặt cô ra, trong đôi mắt sâu thăm thẳm có chút ý cười, khóe môi khêu gợi cũng vẽ ra một đường cong ôn nhu.
"Vậy em là ai." Tô Cửu Y bình tĩnh nhìn mặt của anh, dường như muốn khắc sâu khuôn mặt của anh vào trong đầu.
"Em là đứa ngốc." Anh dùng ngón tay điểm điểm trán của cô, cười nhẹ: "Anh đều là của em, còn sợ em chà xát lung tung sao. Chỉ cần em thích, anh sẽ cho em chà cả đời."
Tô Cửu Y sững sờ nhìn anh, lần đầu tiên cảm thấy anh là rất ôn nhu, giữa những hàng chữ là từ từ nhu tình, giống như không phải là người đàn ông lạnh băng băng bình thường.
Thi Ngạo Tước ôm cô vào trong ngực, động tác dịu dàng nâng mặt của cô lên: "Chúng ta kết hôn đi."
*
"Nên để Tống Trí Kha nghiên cứu phát triển một trò chơi mới, trò chơi này em nhắm mắt lại cũng có thể qua cửa." Lần nữa phá tan trạm kiểm soát cuối cùng của trò chơi, Thích Cảnh Nhân châm chọc nói với Tần Thiếu Bạch.
"Nghe nói là đang trong quá trình nghiên cứu phát triển." Tần Thiếu Bạch dùng tay chống cằm, cười như không cười nhìn Thích Cảnh Nhân, nói: "Sao lại cảm thấy kể từ sau khi em theo anh, càng ngày càng xinh đẹp rồi."
"Nói giống như trước kia em không xinh đẹp ấy." Thích Cảnh Nhân lười biếng ngáp một cái, "Em đói rồi."
"Không muốn đi ra ngoài ăn." Thích Cảnh Nhân gục xuống bàn, không nhúc nhích chút nào.
Tần Thiếu Bạch nhìn cô một cái, thấy bộ dạng lười biếng của cô, không khỏi giương khóe môi lên, anh đi qua ngồi ở bên cạnh cô, dùng tay bưng mặt của cô đối diện anh, "Vậy anh làm cho em ăn?"
Thích Cảnh Nhân thích ăn bò bít tết, cho nên trước khi cô chuyển vào, Tần Thiếu Bạch đã cố ý chuẩn bị ở trong tủ lạnh rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chỉ vì có thể thỏa mãn khẩu vị của cô bất cứ lúc nào.
Sau khi làm tốt bò bít tết, Tần Thiếu Bạch cẩn thận để lên dĩa, sau đó dùng dao ăn cắt thịt bò thành hình trái tim, bỏ lên một chút rau quả tô điểm, bưng đến trước mặt Thích Cảnh Nhân, sau đó gỡ một chai rượu đỏ và hai ly đế cao xuống từ trên giá rượu bên cạnh.
Anh rót rượu vào trong ly, đưa một ly cho Thích Cảnh Nhân, "Laffey năm 1982 em yêu thích nhất."
Sau khi Thích Cảnh Nhân nhận ly rượu nhẹ nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn bò bít tết trong dĩa, lạnh nhạt đánh giá: "Nấu cũng không tồi."
Tần Thiếu Bạch đặt ly rượu xuống, cầm lấy dao nĩa cắt xuống một phần nhỏ bò bít tết đưa đến bên miệng cô, lộ ra nụ cười tà khí: "Nói như vậy, người đàn ông dung nhan giá trị cao làm được món ăn cũng không kém đi."
"Tần Thiếu Bạch, thể diện của anh đâu rồi?" Thích Cảnh Nhân thoáng nhíu mày, dửng dưng liếc anh một cái, sau đó mới cắn xuống bò bít tết trên nĩa.