Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1137: Anh là cái gì, em dùng qua sẽ biết



Editor: May

"Anh là cái gì, em dùng qua sẽ biết ngay thôi."

Thi Ngạo Tước xoay người, đè Tô Cửu Y dưới thân thể, hai tay mở rộng ra ở hai bên bả vai cô, nhìn cô xuống từ trên cao.

Bị anh dùng tư thế đè ép như vậy, trong nháy mắt đầu óc Tô Cửu Y là một mảnh trống rỗng, thậm chí là quên vừa rồi trò chuyện với anh về vấn đề gì.

Cô dùng tay đẩy ngực Thi Ngạo Tước, tận lực duy trì khoảng cách với anh, nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn cảm nhận được hô hấp nóng rực và nhiệt độ rất cao của anh, dường như có thể đốt cháy cả người.

Tô Cửu Y căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi, trái tim thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, giống như nhịp tim có thể quá nhanh mà có thể đột tử bất cứ lúc nào.

"Tước thiếu...." Tô Cửu Y vừa mở miệng, liền cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Thi Ngạo Tước, vì vậy ngoan ngoãn sửa lời lại, "Tước...."

Đây là lần đầu tiên cô gọi Thi Ngạo Tước như vậy, cho nên ít nhiều gì vẫn sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao quen biết với anh đến nay, cô vẫn luôn gọi anh là Tước thiếu, đột nhiên đổi cách gọi, khó tránh khỏi sẽ không quen.

Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhàn nhã nhìn cô, hỏi: "Em muốn nói gì?"

"Canh gà vẫn chưa có uống." Tô Cửu Y nói.

"Hiện tại có món ngon càng mỹ vị hơn đang dụ dỗ anh, để canh gà lại uống thêm một lát."

Nói xong, Thi Ngạo Tước cúi đầu ngậm chặt đôi môi đỏ mọng của Tô Cửu Y, đại khái không ngờ rằng anh lại đột nhiên hôn cô, Tô Cửu Y không kiềm chế được ưm một tiếng.

Âm thanh của cô mềm nhuyễn, chính là lợi khí chọc người, trong nháy mắt liền kích phát thú tính của đàn ông, bá đạo cạy hàm răng của cô, quét đầu lưỡi của anh vào trong khoang miệng của cô.

"Ưm...."

Tô Cửu Y ý thức rất rõ ràng, cô biết mình đang làm cái gì, biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cũng biết hậu quả làm chuyện này.

Thật ra cô còn chưa làm tốt chuẩn bị, nhưng người đàn ông trước mắt này lại làm cho cô không thể kháng cự, trên người anh mang theo một cổ ma lực, khiến cô rơi vào tay giặc, có ma lực làm cô say mê.

Mà ôn nhu của anh đối với cô giống như là dòng nước xoáy, dễ dàng hút người và trái tim của cô vào chính giữa, dòng nước xoáy giống như mộng yểm dây dưa cô, không cho cô rời đi.

Cho anh sao?

Tô Cửu Y tự hỏi lòng mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không ra được một đáp án xác thực, đến khi Thi Ngạo Tước đột nhiên rời khỏi môi của cô, nói ở bên tai cô "Yên tâm giao cho anh" thì cô mới hoàn toàn buông thả mình....

Cô đưa tay ôm cổ của anh, bắt đầu nghênh hợp anh, chỉ là kỹ thuật hôn của cô rất vụng về, vừa tệ lại kém cỏi, cực kỳ lạnh nhạt.

Có lẽ đàn ông khác không thích phụ nữ như vậy, bởi vì cô không cho đối phương cảm xúc mãnh liệt được, nhưng Thi Ngạo Tước lại thích Tô Cửu Y như vậy, thích một người phụ nữ ngay cả hôn cũng không tốt như vậy.

Cô kích phát được dục vọng chinh phục và tham muốn chiếm hữu của anh, nụ hôn của anh từ nhanh đến chậm, từ nặng đến nhẹ, mỗi một động tác đều rất nhỏ, cũng rất dụng tâm.

Anh dẫn dắt Tô Cửu Y, để cô tận lực thả lỏng chính mình, chậm rãi, Tô Cửu Y bắt đầu lớn mật lên, càng thêm nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.

Cô ôm lấy cổ của anh, sau khi ngửa đầu, từng chút từng chút, một tấc một tấc, hôn anh.

Thân thể hai người bắt đầu trở nên nóng hổi không thôi, hô hấp của Thi Ngạo Tước cũng từ từ tăng thêm, giờ phút này anh giống như dã thú nổi lên dục vọng, hai mắt đỏ đậm, dường như sẽ không khắc chế được bất cứ lúc nào, một ngụm nuốt mất con mồi trước mặt.

"Ưm...."

Tô Cửu Y thở trầm thấp hổn hển, hô hấp của cô vừa vội vừa loạn, chọc người khó diễn tả bằng lời.

Hai người dây dưa chặt chẽ trên giường, làm rối loạn ga giường và chăn mền trên giường, quần áo rải tác tứ tung, cả phòng đều là hơi thở mờ ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.