Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1157: Thi Mị va Thi Khả Nhi (8)



Editor: May

Thi Khả Nhi và Thẩm Chanh lại hàn huyên một chút về chủ đề Thi Mị, làm bạn bè và làm chị dâu, Thẩm Chanh đương nhiên hy vọng Thi Khả Nhi có thể đi đến cùng với Thi Mị, cho nên liền cho Thi Khả Nhi một chủ ý.

"Em cảm thấy biện pháp này không thể thực hiện được, dùng tính tình anh của em, nếu như biết em giấu anh ấy đi hẹn hò với người đàn ông khác, người đàn ông hẹn với em không chết cũng nhất định sẽ tàn phế."

"Vậy cũng phải xem đối tượng là ai nữa." Thẩm Chanh cười nói: "Anh ấy hẳn là sẽ không tàn nhẫn đến ngay cả chị cũng giết đi."

"Cho nên chị dâu có ý là muốn nữ giả trang nam thành đối tượng hẹn hò của em sao."

"Chính là ỵ́ này."

"Được rồi." Thi Khả Nhi nhíu mày nói: "Chỉ dựa vào thân thể nhỏ đó của chị, có điểm nào giống người đàn ông?"

"Em đây là đang gián tiếp khen chị rất có vị phụ nữ sao?" Thẩm Chanh trêu chọc nói.

"Chỉ chị là phụ nữ nhất, được chưa."

*

Lúc tan việc, Thi Khả Nhi vừa đi ra sở sự vụ liền gọi điện thoại cho Thi Mị, hỏi thăm chuyện xe cộ một chút.

Thi Mị nói cho cô biết xe đã sơn mới rồi, nhưng phải qua ba ngày mới có thể đi xưởng sửa chữa lấy xe.

Thi Khả Nhi ừ một tiếng bày tỏ đã biết, sau đó nói: "Biết rồi, vậy mấy ngày nay em sẽ đón xe đi làm là được, cũng rất thuận tiện."

"Gần đây ồn ào rất nhiều chuyện bị cướp trên xe taxi, em chắc muốn đón xe sao?" Giọng nói Thi Mị không cao không thấp, không có một chút dao động, hình như là đang tự thuật một chuyện không liên quan đến mình.

"Em gái của anh là em đây từng học qua mấy chiêu, không sợ bị cướp bóc. Hơn nữa, xác xuất bị cướp ở trên xe taxi nhỏ như vậy, dễ dàng bị em đụng phải à."

Thi Khả Nhi biểu hiện ra ngược lại là một bộ dáng không sao cả, từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn rất độc lập, nhiều khi lúc gặp phải khó khăn ngăn trở, cũng là cô tự mình đối phó, cho nên liền tạo thành một người không sợ trời không sợ đất như cô.

"Em không sợ, anh sợ." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói sâu lắng dọa người, mỗi chữ mỗi câu anh nói đến rất nặng, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua.

Thi Khả Nhi cười, "Anh cũng có lúc sợ."

"Ít nói nhảm." Thi Mị lạnh lùng mở miệng: "Bây giờ em đừng đi đâu, chờ anh tới đón em."

"Không cần đâu anh, đợi lát nữa em có một bữa tiệc, sẽ có người tới công ty đón em đi qua, tối nay lúc tiệc kết thúc em bảo bọn họ đưa em trở về là được rồi."

"Em dám ngồi xe của người khác thử xem." Giọng nói lạnh như băng, lộ ra chút hơi thở nguy hiểm, trong lúc nhất thời thấy không khí dường như đều bị giảm nhiệt độ xuống, khiến người ta giống như đặt mình trong ở trong hầm băng.

"Xe đón em tới rồi, anh, trước không nói nữa, lát em lại gọi cho anh...."

Thi Khả Nhi cúp điện thoại, nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy một chiếc xe Maserati không có biển số xe dừng ở đường cái đối diện, cô bước nhanh tới, mở cửa xe ngồi vào trong xe.

Nhìn thấy Thi Khả Nhi đi lên, Thẩm Chanh ngồi ở trên ghế lái lập tức hỏi: "Như thế nào? Cá mắc câu chưa?"

"Tính là vậy đi." Thật ra Thi Khả Nhi cũng không xác định Thi Mị có thể có mắc câu hay không.

Thẩm Chanh nói một câu "ok", liền khởi động xe.

Xe rất nhanh dừng lại ở bên ngoài một nhà hàng, Thi Khả Nhi xuống xe đặt phòng ăn trước, Thẩm Chanh liền lái xe đến một chỗ dễ thấy nhất ngừng lại, mới đi tụ hợp với Thi Khả Nhi.

Vì phối hợp với Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh cũng chuẩn bị đầy đủ, trước khi đến đi tiệm 4s đổi một chiếc xe mới, cũng chính là chiếc Maserati vừa mới lái, mặc dù là dùng danh nghĩa "Mượn", nhưng xe vừa lấy ra, đâu thể trả lại nữa....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.