Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1163: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (14)



Editor: May

"Em yêu thích anh nha, vừa rồi cũng đã nói, là yêu thích anh cực kỳ lâu rồi." Thi Khả Nhi thản nhiên đối mặt, bởi vì vừa rồi cô quả thật từng nói như vậy, mà ngày hôm sau tỉnh lại ở trên giường anh sau thọ yến của ông nội vào mấy năm trước, anh cũng từng nói với cô, cô từng nói thích anh.

Đây vốn cũng không phải là bí mật gì, vậy có gì hay mà phải giấu diếm.

Vừa rồi sở dĩ cô sẽ hỏi anh xác nhận cô có từng nói lời gì khác hay không, là lo lắng mình nói ra quá nhiều bí mật, bị anh nhìn trộm được trong lòng.

Thi Mị cúi đầu tiến gần sát mặt của cô, vào lúc muốn chạm vào chóp mũi của cô thì dừng lại, thấp giọng nói: "Em còn nói em rất nhớ nhung lúc còn bé."

"Em rất nhớ nhưng lúc còn bé." Không biết anh muốn biểu đạt cái gì, cho nên Thi Khả Nhi chỉ có thể trả lời thuận theo lời của anh.

"Không phải em nói thì anh cũng đã quên, lúc ba tuổi em làm rớt khăn lụa xuống trong đài phun nước, là anh nhặt lên thay em."

"À, thì ra em còn nói những chuyện này, nhưng cũng không có gì, chuyện xảy ra ở trên người em dù qua thêm hai mươi năm, em cũng có thể còn nhớ rất rõ ràng." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thi Khả Nhi lại không nghĩ như vậy, bởi vì cô thật sự không hiểu rõ tại sao mình sẽ nói những chuyện lông gà vỏ tỏi này cho anh biết.

Thi Mị đưa tay bóp cái mũi của cô một chút, cười: "Em còn nói lúc năm tuổi bị người khi dễ, anh ra mặt thay em, kết quả quỳ mái ngói vỡ cả đêm."

"Lúc em tám tuổi, làm mất bản vẽ dự thi, em tìm cả đêm, cuối cùng là anh tìm bản vẽ về giúp em...."

"Lúc em mười ba tuổi, dì cả đến, lúc ấy tuổi nhỏ u mê không biết, cho rằng sẽ chảy máu tới chết. Khóc suốt cả một buổi tối."

Thi Khả Nhi ngắt lời anh: "Là anh phổ cập tri thức sinh lý cho em, còn đi mua băng vệ sinh cho em, dùng ban ngày, dùng ban đêm, còn có loại dài hơn..."

Thật ra nghe anh nói nhiều như vậy cô cũng ý thức được, lần đó say rượu, có lẽ cô đã không hề giữ lại nói ra bí mật chôn dấu trong lòng mình.

Nói cách khác, trải qua lần say rượu kia, anh đã biết tâm tư của mình đối với anh.

Thi Khả Nhi đột nhiên cảm thấy mình rất ngu xuẩn, xưa nay, cô liều mạng khắc chế mình, áp chế cảm tình của mình không biểu lộ ra với anh, chính là lo lắng bị cự tuyệt, cho nên cô không đi giải thích một câu "em thích anh" kia.

"Thi Khả Nhi, anh cũng biết rõ em yêu thích anh cực kỳ lâu rồi." Nụ cười Thi Mị trở nên càng thêm thâm trầm, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên mặt cô, thay cô vén đầu tóc rối bù đến sau tai.

Thi Khả Nhi chưa bao giờ thấy anh ôn nhu như vậy, giương môi ấm áp như gió tháng ba, rất ấm áp.

"Em muốn nghe không phải một câu này." Cô lên tiếng, cuối cùng nghiêm túc.

"Vậy em muốn nghe anh nói gì?" Thi Mị giương môi vẽ ra một nụ cười quyến rũ, giọng nói của anh rất từ tính, dường như có thể làm cho người say mê.

"Anh cũng biết." Rốt cuộc cũng có thể không đè nén lòng của mình nữa, Thi Khả Nhi đột nhiên cảm thấy thật dễ dàng, dù không thể ở bên nhau, cô cũng cảm thấy đủ rồi, ít nhất anh biết cô yêu anh.

"Người phụ nữ ngu xuẩn." Thi Mị đột nhiên đưa tay ôm eo của cô, một tay kéo cô từ trên bàn lên, ôm chặt vào trong lòng, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Vào lần đầu tiên em nói yêu thích em đã rất lâu, trong nội tâm của anh liền dọn ra một vị trí cho em. Thi Khả Nhi, anh cũng thích em, cũng thích em rất rất lâu rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.