Đi ra từ trong phòng bệnh, Thẩm Chanh bước nhanh đi đến đầu hành lang.
Tính cảnh giác của cô rất mạnh, vừa ra khỏi phòng bệnh liền phát hiện có người theo dõi phía sau, vì vậy bước nhanh hơn.
Cô nhanh, người phía sau cũng mau.
Cô chậm lại, người phía sau cũng chậm lại theo.
Trong hành lang trống trải, tiếng bước chân dồn dập có vẻ hơi đột ngột.
Đi đến cầu thang một tầng lầu, cô lưu loát xoay người ở một lối ra an toàn, dùng lưng chống đỡ cửa, lúc đi vào, cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn quét bốn phía.
Trên hành lang, không có một bóng người.
Người vẫn luôn đi theo phía sau cô, giống như ẩn núp quan sát bất cứ lúc nào.
Thậm chí Thẩm Chanh có thể cảm nhận được, ở chỗ nào đó, có một đôi mắt mang theo địch ý, đang nhìn mình chằm chằm.
Cô nheo con ngươi lại, xoay người nhanh chóng đi vào lối đi an toàn, thuận tay khóa cửa lại.
Bước nhanh đi qua một đường hành lang, ở chỗ quầy y tá, cô chen vào thang máy, ấn phím T1 phía dưới.
Một loạt động tác này, nhanh đến kinh người.
Có lẽ ngay từ sáu năm trước, cô liền luyện thành một thân năng lực bách độc bất xâm.
Cho dù là vào lúc gặp phải nguy hiểm, cũng không sợ hãi chút nào, trầm tĩnh đối phó.
Người trong thang máy không nhiều lắm, ngoại trừ người nhà hai bệnh nhân, chính là một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Thẩm Chanh đứng ở gần nhất, nữ bác sĩ đứng ở bên cạnh cô, trong tay bưng một cái khay, bên trong là một chút nước sát trùng và bông băng.
Chỉ là vừa liếc nhìn nữ bác sĩ, Thẩm Chanh liền phát hiện đầu mối.
Bệnh viện có quy định rõ ràng, bác sĩ trong thời gian làm việc không được đeo bất kỳ đồ trang sức nào.
Thế nhưng nữ bác sĩ này, rõ ràng đang đeo một nhẫn kim cương giá trị không rẻ, và vòng tay ròng vàng.
Thẩm Chanh bắt đầu cảnh giác lên, bởi vì đứng ở bên cạnh cô chính là một bác sĩ giả.
Nói cách khác, người phụ nữ này rất có khả năng là sát thủ kẻ thù phái tới.
Đinh....
Cửa thang máy vừa mới hé mở một đường nhỏ, Thẩm Chanh đã một nghiêng người chen ra ngoài.
Đợi cho cửa thang máy mở ra, lúc nữ bác sĩ đi ra từ bên trong, chỉ thấy một bóng người thoáng qua ở cửa bệnh viện, ngay sau đó biến mất không thấy nữa.
Nữ bác sĩ trực tiếp ném khay đựng thuốc chữa trị ở bên trong vào thùng rác, ba chân bốn cẳng đuổi theo.
Một chỗ hẻo lánh bên cạnh bệnh viện, Thẩm Chanh kề sát thân thể ở trên tường cao, thăm dò nhìn về phía bệnh viện.
Nữ bác sĩ chụp hụt đuổi theo ra từ bệnh viện, nhìn quanh khắp nơi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, liền vội vàng rời đi.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, dựa đầu vào trên tường, hít sâu một hơi....
Nhìn trời, cô bất giác cong khóe môi lên.
Cô dưới ánh mặt trời, giống như là một bông tường vi nở rộ xinh đẹp, bên trong xinh đẹp mang theo thần bí.
Cô khép mắt lại.
Đủ chuyện sáu năm trước, bắt đầu thả những pha quay chậm về trong đầu cô....
"Chỉ hai tên tiểu tạp chủng chúng mày cũng xứng làm người thừa kế nhà họ Thẩm tụi tao? Nực cười! Dù người nhà họ Thẩm chết hết cũng không tới phiên chúng mày!"
"Coi như ông cụ lập di chúc thì thế nào? Chúng mày phải có mệnh hưởng thụ mới được!"
"Hôm nay, sẽ tiễn một nhà chúng mày quy thiên!"
Có lẽ, sinh ra ở trong nhà quyền quý, liền nhất định sẽ có một màn gió tanh mưa máu.
Thẩm Chanh chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng lại cười đến rất vui vẻ.
Cô đã nhớ không rõ rồi...
Nhớ không rõ năm đó đã trốn khỏi trong trận hỏa hoạn đó như thế nào....
Cũng nhớ không rõ lúc ấy tận mắt thấy mẹ bị đốt chết tươi có sụp đổ hay không.
Càng nhớ không rõ ngày mang theo em trai trọng thương và cha đông trốn tây nấp, là đã sống như thế nào.