Tính khí hung bạo của Tiễn Hạo lập tức dâng lên, xông lên trước liền muốn ra tay với Thi Khả Nhi, may mắn Trần Thế Cẩm kịp thời đưa tay kéo anh ta lại, "Tiền tiên sinh đừng xúc động, có chuyện gì thì nói thật tốt."
"Nói thật tốt cái rắm! Tao cũng không tin, một ông chủ lớn tài sản hơn triệu như tao còn sợ một luật sư nhỏ vô danh như cô ta!" Tiễn Hạo giận không thôi quát: "Đừng lôi kéo tao, hôm nay nếu tao không trừng trị thích đáng cô ta, tao liền không phải là đàn ông!"
Thi Khả Nhi cắt một tiếng: "Loại luật sư vô danh như tôi, làm sao dám dẫn trêu chọc loại nhân vật lớn tài sản hơn triệu như ngài."
"Thi luật sư, cô nói ít một chút đi." Trần Thế Cẩm khuyên nhủ.
Thi Khả Nhi lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Tránh qua một bên đi, nơi này không có chuyện của anh."
Trần Thế Cẩm sa sầm mặt, cảm thấy lời của Thi Khả Nhi khiến anh ta mất mặt, vì vậy liền không có ý định tiếp tục vai phản diện, anh ta buông tay Tiễn Hạo ra, lui qua một bên.
Cử động của anh ta rất rõ ràng, tương đương với gián tiếp tuyên chiến với Thi Khả Nhi, trước đây hai người vốn là nằm ở trạng thái đối lập, bởi như vậy, quan hệ giữa hai người chỉ sợ là đã không còn cách hòa hoãn nữa rồi.
Tiễn Hạo căm tức nhìn Thi Khả Nhi, uy hiếp cô nói: "Nếu biết tao không dễ chọc, liền khách khí với tao một chút, nếu không tao sẽ khiến mày không thể làm luật sư nữa."
"Anh có bản lĩnh khiến cho tôi không thể làm luật sư, sao lại không có năng lực để bản thân đánh thắng vụ kiện này vậy."
Thi Khả Nhi ung dung thản nhiên mở miệng, sau đó đưa tay sửa sang lại cổ áo một chút, động tác ưu nhã mà không mất khí phách, tựa như một nữ vương cao quý.
Tiễn Hạo tự bào chữa nói: "Đó là tao nhiều tiền không có chỗ xài, muốn bố thí chút cho mày dùng."
"Lời này của anh có thể nói sai rồi, thứ nhất, tôi không có cầm một phân tiền nào của anh, cũng không cầm được một phân tiền nào của anh. Thứ hai, dù anh cho tôi tiền, cũng chưa chắc tôi sẽ muốn. Anh bố thí, hoàn toàn là cho một người khác." Thi Khả Nhi cười nhạt, giữa lông mày lộ ra hơi thở mê hoặc người.
Người khác tỏng miệng cô, đương nhiên là chỉ Trần Thế Cẩm, sở dĩ cô sẽ nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì cô cảm thấy không cần phải khách sáo với Trần Thế Cẩm nữa, bởi vì anh ta và Tiễn Hạo, hoàn toàn chính là rắn chuột một ổ.
Ỷ có chút năng lực và có chút tiền dơ bẩn, tự cho là đúng, không coi ai ra gì.
"Ơ, không nhìn ra mày còn có chút thanh cao. Loại người thanh cao như mày, thật ra cũng không thích hợp làm luật sư." Tiễn Hạo quan sát đánh giá liếc nhìn Thi Khả Nhi, sau đó giễu cợt cô nói: "Nhìn dáng dấp mày cũng coi như có vài phần tư sắc, này nếu bán đi, nhất định có thể lợi nhuận một số lớn, hay là thế này đi, mày cũng đừng làm luật sư này nữa, tao giới thiệu cho mày một công việc đứng trạm, một đêm kiếm ba năm ngàn là không thành vấn đề."
Thi Khả Nhi nghe lời của anh ta, giận quá hóa cười, "Giới thiệu công việc cho tôi, anh là cảm thấy tiền lương của tôi nuôi không nổi bản thân mình, hay là cảm thấy thân thể của tôi có thể kiếm nhiều hơn tài sản của anh?"
"Tiền lương của mày đương nhiên có thể nuôi sống được mày, bởi vì một người tầng thấp như mày tiêu phí ít, một tháng mày xài ba năm ngàn, cũng cói là siêu chi rồi. Nhưng muốn so tài sản với tao, mày cảm thấy mày xứng sao? Taơ tùy tùy tiện tiện lấy ra một chỗ bất động sản liền giá trị mấy trăm vạn, mấy trăm vạn mày có sao? Nếu không có, thì đừng ở trước mặt tao làm bộ làm tịch."
"Mấy trăm vạn à...." Thi Khả Nhi ra vẻ tự hỏi, suy tư một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Tôi không có mấy trăm vạn."
Tiễn Hạo nghe lập tức cười ha ha, "Nhìn bộ dạng như mày cũng không giống là người có mấy trăm vạn."
"Đúng vậy." Thi Khả Nhi từ chối cho ý kiến nhìn anh ta, nói: "Nhưng tôi có mấy trăm tỷ nha."