Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1211: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (60)



Editor: May

Thi Khả Nhi đương nhiên biết anh đang trêu chọc cô, cũng không có tức giận, bởi vì cô quá rõ ràng tính cách của anh, chỉ cần là thứ cô muốn, anh nhất định sẽ phí hết tâm tư tìm đến cho cô.

Trước đây cô chỉ là em gái của anh, trước khi cô chưa xác lập quan hệ người yêu với anh, anh đã cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên, huống chi là hiện tại.

"Bây giờ em chỉ muốn làm một người phụ nữ kiêu ngạo, cho nên không muốn để ý anh."

Thi Khả Nhi nói xong, trực tiếp dựa mặt vào trên lưng anh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thi Mị nghe tiếng, trong mắt ánh lên nét cười, anh dụ dỗ cô: "Có muốn ăn tôm không, buổi tối dẫn em đi ăn."

"Em muốn giảm béo, không ăn món có protein cao." Thi Khả Nhi ngay cả ánh mắt cũng không mở.

"Ừ, vậy anh tự đi."

"Anh cũng không thích ăn tôm, làm sao có thể sẽ đi ăn một mình."

"Anh không thích ăn, nhưng anh có thể mua cho người trong lòng anh ăn."

Thi Khả Nhi: "Người trong lòng anh nói muốn giảm béo rồi."

Thi Mị giương môi, cười thấp ra tiếng: "Người trong lòng anh cũng không chỉ có một mình em."

Lần này, cuối cùng Thi Khả Nhi cũng mở mắt, cô quay đầu nhìn bên mặt hình dáng rõ ràng của anh, nhếch môi cười, "Ý của anh là, anh còn có thích phụ nữ khác?"

"Tính là vậy." Thi Mị mặt không đổi sắc nói.

Thi Khả Nhi ừ một tiếng nói: "Được, em sẽ kiện cô ta tội phá hư tình cảm người khác."

Miệng Thi Mị chứa nụ cười nhạt, mang theo vài phần trêu tức và ngang tàng phóng túng: "Có luật hình này?"

"Vốn không có, nhưng hiện tại có. Anh, anh tốt nhất đừng nên nghi ngờ năng lực của em, bởi vì em gái anh đây có ít nhất một trăm cách có thể khiến cho người phụ nữ kia biến mất trước mặt anh. Trong đó một cách gọn gàng nhất chính là, giết chết cô ta."

"Em đây là muốn lấy thân thử nghiệm?"

"Em đây là đang dùng sinh mạng bảo vệ tình yêu của mình."

"À, thật sao?"

"Dù sao em nói luôn tại đây, đàn ông Thi Khả Nhi em, ai cũng đừng nghĩ ngấp nghé, đừng hòng chiếm lấy, nếu không em sẽ không để yên cho cô ta."

"Cô gái ngốc."

Thi Mị cười, môi mỏng giơ lên một độ cong quyến rũ, nhìn có vẻ gợi cảm không thôi.

Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người, trên mặt của anh, càng tôn lên vẻ hoàn mỹ của anh, giống như đi ra từ trong tranh, khiến người ta cảm thấy rất không chân thật.

Ngốc nghếch thì ngốc nghếch, Thi Khả Nhi không ngại anh nói như vậy, phụ nữ trong tình yêu có ít nhất hơn phân nửa đều là có chỉ số thông minh thành âm, tuy rằng cô còn chưa tới tình trạng kia, nhưng cách số âm cũng không xa, bởi vì bây giờ chỉ số thông minh là không.

"Trong sinh mạng của anh, quan tâm nhất chỉ có hai người phụ nữ, một là em, một là mẹ của anh."

Giọng nói sâu lắng và dồi dào từ tính vang lên bên tai, Thi Khả Nhi chợt bừng tỉnh   một giây, rất nhanh định thần lại, sau đó cười: "Cho nên một phụ nữ khác anh vừa mới nói, là thím của em."

Thi Mị chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Thi Khả Nhi ôm sát anh, tựa thân thể ở trên người anh, chưa bao giờ cảm động như bây giờ.

Thi Mị lại cõng cô đi một đoạn, cuối cùng đã tới sân bóng rổ gần đó.

Bởi vì là lúc nghỉ giữa trưa, cộng thêm hôm nay khí trời tốt, trên sân bóng có rất nhiều chàng trai trẻ tuổi đang chơi bóng.

Tranh bóng, đoạt bóng, ném bóng, hiện trường tiến triển rất kịch liệt, dường như khiến người ta thấy được thanh xuân nhiệt huyết mênh mông.

Thi Mị để Thi Khả Nhi xuống, để cô ngồi qua một bên chờ anh một lát.

Sau đó, anh bước đi đến trong sân bóng, trao đổi với những chàng trai kia vài câu, liền có người đưa một trái bóng cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.