Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1219: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (67 )



Editor: May

Sau khi cô giáo Trương mang theo Thi Mị và Thi Khả Nhi vào trường học, nói rõ cặn kẽ tình huống với hai người.

Bạn nhỏ bị đánh tên Lý Dục, cha mẹ là thương nhân, mấy năm gần đây sự nghiệp phát triển cực kỳ lớn, ngoại trừ thành Đô, ở khắp nơi trên cả nước đều có sản nghiệp.

Lý Dục là ở nhà trẻ nội trú, bởi vì cha mẹ quanh năm bận bịu buôn bán không có thời gian chiếu cố bé, lại không yên lòng giao bé cho bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc, cho nên giữ anh ở lại trường học.

Phí nhà trẻ nội trú rất nhiều, nói cách khác, giá một học kỳ hơn mười vạn, chỉ là đối với cha mẹ Lý Dục mà nói, chút tiền ấy hoàn toàn không tính là gì.

Một tháng hai người thu vào hoàn toàn đạt đến trăm vạn trở lên, lái xe sang trọng ở biệt thự, lúc đi ra đi vào đều cảm thấy tài trí hơn người, tính nết đương nhiên sẽ cao ngạo thanh cao một chút.

Lại nói như vậy, tính cách đứa nhỏ rất dễ dàng bị người thân cận nhất ảnh hưởng, cho nên Lý Dục và bạn nhỏ khác không giống nhau, mặc dù mới bốn tuổi, nhưng giáo viên trong trường học đã phát hiện trên người bé rất nhiều vấn đề, không chỉ là tính cách.

Bé mới bốn tuổi, lại rất tự cao tự đại, chẳng những không để người khác vào mắt, còn thích gây chuyện thị phi.

Đến hôm nay tại sao Thi Ngạo Tước và Thi Thiên Tước đánh nhau với Lý Dục, tình huống vẫn còn chưa rất rõ ràng, bởi vì hai phe nói không giống nhau.

Sau khi chuyện phát sinh, giáo viên lập tức tách Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước ra, không để cho bọn chúng có thể tiếp xúc, sau đó hỏi thăm bọn họ chuyện đã xảy ra.

Kết quả bọn họ nhất trí, nói là Lý Dục mắng chửi người và động thủ trước.

Nhưng Lý Dục nói lại không giống như vậy, bé nói là Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước đoạt đồ chơi của mình, còn nói khinh bỉ bé, trong nhà bé không có tiền, không có món đồ chơi, không có gì cả.... Cuối cùng nói không lại bé, hai người liền ra tay đánh bé.

So sánh một chút, hiệu trưởng và các giáo viên đều tương đối tin tưởng lời của Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước, bởi vì anh em hai bé thành thục sớm hơn bạn cùng lứa tuổi, mặc dù mới hơn ba tuổi, nhưng hiểu được cách đối nhân xử thế.

Lớp học có nữ sinh khóc bởi vì bị mất bút vẽ, bọn chúng liền đưa bút vẽ của mình cho nữ sinh, dỗ dành bé, để bé ngừng khóc, bút không còn thì có thể mua lại, bọn chúng cũng có thể tặng cho bé.

Lớp học có học bạn nhỏ mới vào, bởi vì nhớ ba mẹ mà khóc đến không còn bộ dáng, anh em hai người liền dùng tư thái anh trai an ủi đối phương, nói cho đối phương biết rời khỏi một ngôi nhà nhỏ, sẽ có một ngôi nhà lớn, ở nhà trẻ, sẽ có rất nhiều rất nhiều người thân và bạn bè.

Những thứ này, giáo viên và hiệu trưởng đều nhìn ở trong mắt, có câu tục ngữ gọi là, một tuổi định chung thân.

Ý là, một người, từ tính cách lúc họ một tuổi liền có thể nhìn ra cả đời của họ, là tốt hay là xấu.

Lúc Thi Mị và Thi Khả Nhi ở dưới sự hướng dẫn của giáo viên đi vào phòng làm việc, Thi Thiên Tước và Thi Ngạo Tước đang bị phạt đứng, lưng hai người đối diện cửa, đứng thẳng đối mặt với vách tường.

Hai người đứng nghiêm, tay nhỏ vắt chéo sau lưng, nhìn từ phía sau, nghiễm nhiên là bộ dáng hai tiểu đại nhân.

Cô giáo Trương đưa tay chỉ phương hướng hai đứa đứng một chút, nói: "Xem đi, hai người bọn chúng đứng ở chỗ này 40', tôi bảo bọn chúng trước trở về phòng học, bọn chúng thế nào cũng không chịu, cực kỳ bướng bỉnh. Còn nói gì, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, mình làm chuyện sai phải tự mình gánh chịu. Ở trước khi chuyện chưa có giải quyết, bọn chúng vẫn đứng ở chỗ này."

Nhìn hai tên nhóc đứng nghiêm kia, Thi Khả Nhi nhịn cười không được: "Đây là quy củ nhà họ Thi chúng tôi, dù là đứa bé không hiểu chuyện, cũng nhất định phải làm được như vậy, nếu đã làm, phải gánh chịu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.