Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1227: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (76)



Editor: May

Lý phu nhân thật sự là không nhìn được, lôi kéo Lý Dục bước đi, vừa đi vừa nói: "Con trai, chúng ta đi, đừng nói nhảm với những người này. Bọn chúng đều là lừa đảo, bọn chúng nói đều là lời nói dối, con không mập, ở trong suy nghĩ ba mẹ, con là đẹp trai nhất, biết không."

Tiểu Thiên Tước: "Không biết ~ "

Tiểu Ngạo Tước: "Không biết ~ "

Lý phu nhân quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn hai đứa bé, chửi bới nói: "Thật không có tố chất!"

Tiểu Thiên Tước cười tủm tỉm: "Mẹ cháu nói, tố chất không thể làm cơm ăn, có thân hình có giá trị nhan sắc là được, đi đến chỗ nào cũng không đói bụng."

Bé quả thật có tư cách kiêu ngạo, ai bảo từ nhỏ bé liền nhận hết cưng chiều của trời cao, có một gương mặt tuấn tú quỷ thần công phẫn, và thân hình có thể nói là rất đẹp rất hoàn mỹ, mặc dù mới ba tuổi, nhưng múi bụng trên người bé đã có mấy khối, hơn nữa còn là làn da nâu rắn rỏi, khỏe mạnh lại gợi cảm.

Mặt mày Tiểu Ngạo Tước cong cong: "Ba của cháu nói, tố chất là ở bên trong, tự mình biết mình có là được rồi, không cần cho người khác thấy. Bởi vì chúng ta có tiền nha, đi ra ngoài chính là không có tố chất, cũng sẽ không bị đánh đâu nha ~ "

Bé cũng xác thực có tư cách hóng hách đến không ai bì nổi, từ khi sinh ra liền được chú ý, từ lúc còn mới sinh đến hiện tại, tất cả mọi người bên cạnh đều cưng chiều bé, bồi dưỡng bé thành như vậy.

Dùng lời của Thẩm Chanh để nói, tính cách Tiểu Thiên Tước là khó chịu, chính là loại cảm giác "Tôi muốn giết chết bạn, nhưng tôi không nói, đợi cho bạn chết liền biết ngay thôi".

"Các người có tiền?" Lý phu nhân nghe đến đó, cũng không biết là tự tin từ đâu tới, cười nhạt một tiếng, giễu cợt nói: "Người có tiền đứng ở chỗ này còn chưa có nói đâu, tụi mày có tư cách gì nói mình có tiền? Xem quần áo tụi mày mặc, ngay cả nhãn hiệu logo cũng không có, còn không biết xấu hổ ở nơi này nói mình có tiền!"

"Logo là cái gì, cháu không hiểu." Tiểu Thiên Tước ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn Thi Khả Nhi, "Cô út, cô biết đó là vật gì sao?"

Thi Khả Nhi cười, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó, kiên nhẫn giải thích: "Logo giống như gương mặt này của cháu, là đại diện."

"À ~" Tiểu Thiên Tước đã hiểu, "Xem một bộ quần áo có đáng tiền hay không, phải xem logo của nó, xem một người có đáng tiền hay không, phải nhìn mặt của người đó."

Tiểu Ngạo Tước nói tiếp, "Đó chính là nói, bạn học Lý Dục chẳng hề có chút đáng giá nha. Cô út, bác hai, các người nhìn mặt cậu ta đi, giống như khoai tây, vừa tròn lại dẹp, còn gồ ghề. Khoai tây như vậy không phải là một củ khoai tây tốt, hoàn toàn không bán ra giá tốt được...."

Thi Mị ưu nhã ngồi xuống ở trên ghế sofa, đốt một điếu thuốc hút, đại khái là cảm thấy hai tên nhóc kia có thể ứng phó người một nhà họ Lý, anh không có ý định muốn nhúng tay nữa.

Anh ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, hai chân bắt chéo, không nhanh không chậm hút thuốc, như một người đứng xem đứng ở ngoài cuộc, bất vi sở động.

Thi Khả Nhi nhìn anh một cái, lúc đang muốn dời tầm mắt, Thi Mị đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt, cô liền không kiềm chế được ngã nhào lên người anh.

Sau đó, bên hông thêm một bàn tay nóng rực mà mạnh mẽ, cứ như vậy lộ liễu giam cầm cô ở trong ngực.

"Oa! Tổng giám đốc bá đạo! Khốc chết rồi!" Tiểu Ngạo Tước không nhịn được phát ra một tiếng than sợ hãi.

Tiểu Thiên Tước cười xấu xa, lộ ra răng mèo đáng yêu: "Cô út, gặp được đàn ông như vậy cô liền gả đi nha, cao lớn uy dũng đẹp trai gợi cảm, sinh tiểu baby với cô nhất định sẽ rất đẹp."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.