Đưa tay, lấy điện thoại thả trên tủ đầu giường qua, đặt ở trước mặt Thẩm Chanh, thản nhiên mở miệng, "Ừ, cầm lấy đi báo cảnh sát."
Nói xong, anh rút tay từ trên lưng Thẩm Chanh ra, dùng tay chống đầu, nghiêng mặt nhìn cô.
Bộ dạng ngả ngớn này, khiến cho Thẩm Chanh nhìn thấy, liền cảm thấy trong lòng giống như là bị mèo cào rất không thoải mái.
Cô không nói chuyện, trực tiếp nắm điện thoại lên, dùng ngón tay trượt màn hình để mở khóa....
Vừa mới mở khóa, cô liền sửng sốt.
Hình nền điện thoại di động của anh, lại là hình của cô!
Trong tấm ảnh cô mặc lễ phục, trang điểm trang nhã, đeo đồ trang sức chói mắt.
Đây là cô trong hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu.
Tấm hình này hẳn là bị phóng viên chụp được.
Nhưng mà, lúc ấy cô có cười qua sao? Còn cười đến ngọt muốn chết như vậy!
Quên đi chuyện báo cảnh sát, nhanh chóng mở cài đặt ra, muốn đổi hình nền trên di động đi.
Nhưng sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều, mặc kệ điều chỉnh như thế nào, thiếp lập như thế nào, nhưng hình nền điện thoại chính là không đổi được.
Nhìn thấy cô có chút rầu rĩ, Thi Vực giơ khóe môi đẹp mắt lên, mấp máy môi, "Bảo bối, em yên tâm, hình của em sẽ từ từ biến mất theo di động này."
Ngụ ý, mặc kệ em dùng phương thức gì, cũng đừng nghĩ đến xóa bỏ tấm hình này!
Thẩm Chanh chịu đựng xúc động muốn vứt điện thoại di động, động tác thuần thục ấn ba số '110' ở trên bàn phím quay số của điện thoại, sau đó gọi đi.
Điện thoại rất nhanh được tiếp thông, Thẩm Chanh chỉ là lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, liền mở miệng nói: "Tôi muốn báo cảnh sát! Có người quấy rối tình dục tôi!"
"Vị tiểu thư này, cô không nên kinh hoảng, mời tỉnh táo lại nói vị trí cụ thể bây giờ của cô cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ mau chóng đuổi tới hiện trường."
Đầu kia, giọng nói của cảnh sát nhân dân truyền đến.
Vị trí cụ thể? Lúc này Thẩm Chanh mới chú ý hoàn cảnh nơi này.
Gian phòng ngủ này khoảng mấy trăm mét vuông, sofa, đồ cổ, đèn thủy tinh, xích đu, cùng với giường cực lớn rộng ba mét.... Quả thật xa hoa đến cực hạn.
Lại nhìn ban công trong phòng, một đường cong hình tròn, cửa sổ thủy tinh sát đất vòng quanh bốn phía.
Chung quanh trồng hơn mười loài hoa không biết tên, xinh đẹp nở rộ, vô cùng mỹ diễm.
Ngoài cửa sổ sát đất, nhìn không thấy ranh giới tòa nhà, to đến kinh người!
Thẩm Chanh không thể dựa vào những thứ này đoán ra đây là đâu, nhưng bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, cô có thể kết luận, đây là trong thành phố.
"Tiểu thư, tiểu thư, vẫn còn ở đó chứ!"
Đầu kia, truyền đến giọng nói lo lắng của cảnh sát nhân dân.
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng, Thi Vực ưu nhã lấy di động qua, nói một câu với đối phương: "Vị trí cụ thể, dinh thự nhà họ Thi."
"Dinh thự nhà họ Thi?" Cảnh sát nhân dân giống như là nhận lấy kinh hãi gì đó, "Khẳng định là dinh thự nhà họ Thi sao...."
"Ừ."
"Vậy anh...."
"Tôi chính là người quấy rối tình dục cô ấy, Thi Vực."
"Gì? Thi.... Thi Vực? Thi Vực - chủ nhân dinh thự nhà họ Thi?"
"Ừ."
"...." Nếu như có thể, cảnh sát nhân dân ở đầu kia nhất định sẽ rất cung kính dâng lên một câu: Thi đại thiếu gia mời ngài, ngài muốn quấy rối như thế nào thì quấy rối như thế đó, chúng tôi không có quyền can thiệp, cũng không dám can thiệp!
Thẩm Chanh nghe được ẩn ý trong lời nói của anh.
Uy hiếp, đặc biệt sao... đây là uy hiếp trần trụi!
Cô có chút nổi giận, một phát đoạt di động từ trong tay Thi Vực qua, cả giận nói: "Bảo vệ công dân là nghĩa vụ của các người! Mười phút sau còn chưa tới! Tôi sẽ tố cáo các người!"
Tút....
Đáp lại Thẩm Chanh, là tiếng điện thoại bị cắt ngang.
Cảnh sát nhân dân cắt đứt điện thoại công dân báo cảnh sát, quả thực là điều chưa từng nghe thấy.
"Dựa vào!"
Thẩm Chanh tức giận mắng một tiếng, vươn tay liền ném điện thoại di động đi.