Trên xe, Thi Khả Nhi nhận được điện thoại của Thẩm Chanh.
Bởi vì trước khi Thi Khả Nhi đi đón Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước đã từng nói với Thẩm Chanh một tiếng, cho nên Thẩm Chanh sẽ không đi đón, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền gọi điện thoại tới đây hỏi thăm tình huống một chút.
"Chị dâu, hiện tại tụi em sắp đến nhà hàng, trước không nói nữa, một lát nữa đến em định vị địa chỉ cho chị, chị có thời gian cứ tới đây cùng ăn."
Cúp điện thoại chưa tới năm phút đồng hồ, đã đến bên ngoài nhà hàng, Thi Khả Nhi tìm một vị trí đỗ xe dừng lại, sau đó mang theo hai tên nhóc kia ra khỏi xe.
Có thể là bởi vì mang theo hai đứa nhỏ nên phân tâm, Thi Khả Nhi mất đi cảnh giác, cũng không có phát giác được có một cỗ xe cũ Nissan ngừng lại ở nơi cách đó không xa, người trên xe thỉnh thoảng nhìn quanh vài lần về phía cô.
Đợi cho Thi Khả Nhi mang theo Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước vào nhà hàng, mấy người đàn ông mới bước xuống từ trên xe, sau khi xuống xe, lập tức phân tán ra, đi đến từ nhiều hướng khác nhau.
Một người trong đó cũng vào nhà hàng, tìm một chỗ bình thường ngồi xuống, gọi một ly cà phê, giám thị tỉ mỉ nhất cử nhất động của Thi Khả Nhi.
Thi Khả Nhi và hai tên nhóc kia ngồi vị trí cạnh cửa sổ, cách người đàn ông đó vài cái bàn, bởi vì đưa lưng về phía anh ta, Thi Khả Nhi cũng không có phát hiện có cái gì không ổn.
Tuy rằng vị trí Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước có thể nhìn thấy chính diện người đàn ông, nhưng bọn chúng cũng không thể ý thức được có nguy cơ gì, cho nên cũng không có đi chú ý người đàn ông đó.
"Này, này, còn có này, cháu đều muốn ~ "
"Này, này, còn có này, cháu cũng muốn ~ "
Hai đứa bé Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước, một người cầm một tờ thực đơn, gọi một hơi rất nhiều món, đương nhiên không thiếu được lẩu kem bọn chúng ngày đêm mong nhớ.
Sau khi ghi xong món ăn chưa đến mười phút, nhân viên phục vụ liền bưng khay đi tới.
Nhân viên phục vụ bưng lên một nồi rượu cồn nhỏ, đáy nồi lẩu để nguyên liệu là sốt chocolate mùi thơm nồng đậm.
Sau đó, lại bưng lên ba khay nhỏ, một đựng ba màu kem hương chocolate, vị bơ và vị ô mai, một đựng lát chiếu tiêu, vụn ô mai và vụn táo, còn có một cái đựng điểm tâm ngọt và món ăn nguội.
Bình thường hai tên nhóc kia rất hiếm khi ăn được những thứ này, bởi vì Thi Vực tuyên bố rõ ràng, không cho phép bọn họ ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Đối với người khác mà nói, những vật này xem như mỹ thực, nhưng đối với Thi Vực luôn chú trọng mà nói, những thứ này.... không thể nghi ngờ chính là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.
Sinh ở nhà họ Thi điểm tốt là tùy tiện xài tiền, không hạn chế. Chỗ xấu là, không thể tùy tiện ăn bậy, nếu không, quỳ bản giặt đồ....
"Cô út, cô sẽ nói cho ba sao?"
"Nếu cô không nói cho ba, tụi cháo liền ngoan ngoãn nghe lời một tháng, nếu cô nói cho ba, hừ hừ, tụi cháu liền ngày ngày quấn lấy bác hai, không cho bác và cô hẹn hò...."
Mỹ thực hấp dẫn ở trước mặt, hai tên nhóc kia lại cực kỳ lý trí, trước nói điều kiện xong với Thi Khả Nhi rồi mới quyết định ăn hay là không ăn.
Thi Khả Nhi liếc nhìn bọn chúng, nói: "Hai vị tiểu gia, các người thành công uy hiếp được cô rồi. Ăn đi."
"Ừ ~ "
"Yeah!"
Hai tên nhóc bắt đầu ăn, Thi Khả Nhi không thích ăn đồ ngọt, coi như trở thành người hầu, phục vụ cho bọn chúng.
Chocolate nóng tan ra ở trên lò rượu cồn, sau khi nấu mấy phút đồng hồ, bắt đầu nhẹ nhàng tỏa ra.
Thi Khả Nhi thấy thế, liền dùng muỗng nhỏ bỏ kem và khối hoa quả nhỏ vào, sau khi nhúng chocolate, lại bỏ kem vào trong dĩa ăn của hai tên nhóc.