Hai tên nhóc kia ăn đến rất vui vẻ, nhưng cũng rất có tiết chế, chỉ ăn một chút, liền nói không muốn nữa.
Kem vốn chẳng có gì tốt lành, tuy rằng Thi Khả Nhi dẫn bọn chúng đến ăn, nhưng không chủ trương bọn chúng ăn nhiều, dù sao mọi việc đều cần đúng mức.
Gọi nhân viên phục vụ tới bưng lẩu kem đi, cô lại gọi cho Tiểu Ngạo Tước một phần gan ngỗng, gọi cho Tiểu Thiên Tước một phần bò bít tết chín.
Vốn cho rằng Thẩm Chanh sẽ đi qua, Thi Khả Nhi cũng cố ý gọi cho cô ấy một ít thức ăn.
Nhưng sau khi món ăn được bưng lên, cô lại nhận được điện thoại của Thẩm Chanh, Thẩm Chanh nói cho cô biết, công ty có một cuộc họp đột ngột phải mở, không tới được.
"Gần đây công ty mẹ muốn lên chứng khoán mới, cho nên rất bận rộn, mỗi ngày đều về nhà đặc biệt muộn." Tiểu Ngạo Tước vừa ăn gan ngỗng, vừa nói.
"Đúng rồi, mẹ bận đến lạnh nhạt ba, ba rất không vui, mỗi lúc trời tối đều ở cửa lớn chận mẹ, nhìn thấy mẹ sẽ làm mẹ, sau đó ôm mẹ trở về phòng, sau đó liền đánh nhau rồi. Mẹ luôn kêu: Thi Vực anh vẫn chưa xong sao, giường đều sắp bị anh giày vò sập rồi!"
"Khụ!" Thi Khả Nhi vừa uống một ngụm cà phê, liền bị sặc trong khí quản, vì vậy liền ho, "Khụ.... Khụ...khụ...."
"Cô út, cô từ từ uống nha, cũng đâu có người giành với cô." Tiểu Thiên Tước nói xong, xuống khỏi chỗ ngồi của mình, sau đó ngồi vào bên cạnh Thi Khả Nhi, săn sóc vỗ lưng thuận khí cho cô.
Một hồi lâu sau, cuối cùng Thi Khả Nhi mới bình ổn hơi thở, cô nhìn Tiểu Thiên Tước, hỏi: "Phòng nhà tụi cháu không cách âm à?"
"Tiếng động lớn như vậy, đương nhiên có thể nghe được nha!"
Thi Khả Nhi đồng tình nhìn hai tiểu bảo bối trước mặt, thở dài nói: "Lát nữa tụi cháu dọn sang ở cùng cô út đi, loại âm thanh không thích hợp cho trẻ em này, các cháu vẫn là ít nghe mới tốt."
"Cái gì là âm thanh không thích hợp cho trẻ em?" Tiểu Thiên Tước không hiểu hỏi.
"Tại sao phải ít nghe âm thanh không thích hợp cho trẻ em?" Tiểu Ngạo Tước nghi ngờ hỏi.
Đối mặt hai tên nhóc "Không biết" kia, Thi Khả Nhi rất kiên nhẫn trình bày cho bọn chúng "Cái gì là âm thanh không thích hợp cho trẻ em" "Tại sao phải ít âm thanh nghe không thích hợp cho trẻ em".
Sau khi nghe xong, Tiểu Thiên Tước và Tiểu Ngạo Tước tỏ vẻ hiểu được, sau đó Tiểu Ngạo Tước liền nói, "Cho nên ba và mẹ đánh nhau trên giường không thật sự là đánh nhau, mà là đang cố gắng tạo người à?"
Thi Khả Nhi nhíu mày, "Tên nhóc cháu, ngay cả tạo người cũng biết?"
Tiểu Ngạo Tước cười tủm tỉm nói: "Vừa rồi không phải cô nói ba và mẹ là đang sinh em gái sao, bây giờ còn chưa có em gái, đó không phải là muốn tạo ra à."
Thi Khả Nhi: "...." Đứa nhỏ nhà có tiền, có phải đều trưởng thành sớm hay không.
"Vậy bọn họ nhất định là rất muốn có em gái, nếu không tại sao mỗi lúc trời tối đều đánh nhau không cảm thấy mệt, còn kịch liệt như vậy." Tiểu Thiên Tước nói xong, nâng cằm lên trầm tư một lúc, sau đó lại nổi lên nghi ngờ: "Mỗi lúc trời tối bọn họ đuổi cháu và anh trai rời đi, là tại sao chứ? Tại sao không để cho tụi cháu xem bọn họ đánh nhau vậy, tại sao vậy chứ."
"Bởi vì đó là trò chơi của người trưởng thành, mà các cháu chỉ là đứa nhỏ, cho nên không thể xem. Không nên hỏi tại sao, chờ sau này các cháu trưởng thành sẽ biết ngay thôi. Nhanh ăn đi, nếu không đều sẽ nguội." Thi Khả Nhi thành công dời chủ đề "hư hỏng" này đi.