Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1244: Thi Mị vs Thi Khả Nhi (93)



Editor: May

Lúc Ôn Uyển vào phòng bệnh, Thi Mị đang ngồi ở cạnh giường bệnh nắm tay Thi Khả Nhi, nhìn bộ dạng anh mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không dám có một chút thư giãn, liền cảm thấy rất đau lòng.

Bà nhẹ nhàng rón rén đi vào phòng bệnh, để bình giữ ấm trên tay tới trên tủ bên cạnh giường bệnh, mới vỗ nhẹ nhẹ bả vai Thi Mị một chút, an ủi: "Không có chuyện gì."

Thi Mị nghe tiếng quay đầu lại, thấy là Ôn Uyển, gật gật đầu xem như đáp lại bà, ngay sau đó định đứng dậy nhường vị trí cho bà ngồi.

Ôn Uyển thấy anh muốn đứng dậy, lập tức đưa tay ấn chặt bờ vai của anh, nói: "Mẹ biết Khả Nhi bất tỉnh, nói gì con cũng không chịu trở về. Ngồi xuống đi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát cho khỏe, có mẹ ở đây."

Thi Mị nhìn bà im lặng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Được."

Người đàn ông luôn liều lĩnh lại không ai bì nổi này, cuối cùng tháo xuống tất cả ngụy trang và phòng bị, lộ ra một mặt yếu ớt nhất.

Anh ngồi xuống lần nữa, nhìn Thi Khả Nhi hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra, gối  trên tay của cô, khép mắt lại.

Ôn Uyển ở trong phòng bệnh một lát, trong lúc đó có múc nước ấm tới lau thân thể cho Thi Khả Nhi, sau đó muốn đi phòng làm việc của bác sĩ dò hỏi tình huống của Thi Khả Nhi.

Bác sĩ nói cho bà biết, hiện tại Thi Khả Nhi ngoại trừ não chấn động rất nhỏ thì không có biến chứng nào khác nữa, hôn mê chỉ là tạm thời, có thể tỉnh lại vào bất cứ lúc nào.

Nghe bác sĩ nói như vậy, cuối cùng Ôn Uyển cũng yên lòng, cô đi ra từ phòng làm việc, gọi cuộc điện thoại cho ông cụ báo bình an.

Sau khi ông cụ nhận được điện thoại liền im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Chờ Khả Nhi tỉnh rồi, liền làm hôn lễ cho bọn chúng đi."

Ôn Uyển cười cười nói: "Con cũng có ý tứ này, nhưng cha, chuyện này nói như thế nào cũng vẫn nên có được ý kiến của hai đứa bé trước, dù sao cũng là chung thân đại sự của bọn chúng."

"Có thể trưng cầu ý kiến của bọn chúng, nhưng ngày cưới vẫn nên để ta an bài. Thằng nhóc Tiểu Vực đó kết hôn đã giấu ông nội ta đây, lần này nếu Tiểu Mị còn dám như vậy nữa, xem ta thu thập nó như thế nào."

"Được được, ngày cưới do cha quyết định." Ôn Uyển cười.

Ôn Uyển và ông cụ Thi lại hàn huyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Thi Diệu Quang đứng ở bên cạnh đẫ mấy phút, thấy Ôn Uyển cúp điện thoại, cũng nhanh bước đi về phía bà, dò hỏi bà: "Điện thoại của cha?"

Ôn Uyển gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lão nhân gia ngài cũng đang đau lòng."

Thi Diệu Quang im lặng một trận, nói, "Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta cùng đi thăm cha."

Ôn Uyển nhìn ông, trong đôi mắt dãi dầu sương gió kia dường như có vài phần mệt mỏi, trong hai năm qua, những gì ông bỏ ra bà đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Ông dùng hành động để chứng minh mình là một người đàn ông tốt, mà bà cũng tin tưởng ông là người đàn ông tốt.

Người có thất tình lục dục, có tham sân si, có hỉ nộ ái ố, cũng sẽ bởi vì người nào đó mà làm chút chuyện cảm động.

Ôn Uyển cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng bà không có tiếp nhận Thi Diệu Quang theo đuổi một lần nữa, nhưng bà tha thứ cho ông, mặc kệ nguyên nhân ban đầu bà và ông ly hôn là gì, cũng đều cảm thấy không còn quá quan trọng nữa.

"Ừ, sáng mai anh tới đón em, chúng ta đi mua chút thuốc bổ mang cho cha."

Nghe được Ôn Uyển nói như vậy, Thi Diệu Quang vừa mừng vừa sợ, ông thay đổi bộ dạng lạnh băng băng bình thường, lộ ra nụ cười: "Được."

Ôn Uyển đối mặt cười với ông, không nói thêm gì nữa.

Quan hệ giữa hai người, giống như càng đi càng gần, ngăn cách giữa hai người, giống như dần dần không còn nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.