Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 145: Phải làm sao đây? Em sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi!



.

Editor: May

Trước khi không nhìn ra trên người Thẩm Chanh mặc quần áo là hàng hiệu, có lẽ cô ta cũng có thể tự tin một chút.

Nhưng hiện tại, cô ta hoàn toàn không có tư cách đó.

Nếu nói địa vị nhà họ Thẩm ở thành Giang này rất cao, đây là chuyện không thể phủ nhận.

Nhưng bàn về người, cô ta đã bị Thẩm Chanh bỏ rơi 300 con phố.

Thi Vực hít một hơi khói, mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Thẩm Chanh, nâng khóe môi lên, cười đến lưu manh lại quyến rũ, "Bảo bối, dù cô ta chỉnh sửa trở về rồi, cũng không sánh bằng một phần ngàn vạn của em."

Thẩm Chanh khẽ gật đầu, chớp mắt liền cười tươi như hoa, "Ừ! Em cũng cảm thấy vậy!"

Loại phương thức làm mất mặt trá hình này, khiến Thẩm Họa càng thêm vô cùng xấu hổ, nếu không phải Thẩm Minh nhắc nhở, cô ta nhất định sẽ không kiềm chế được mà phát tác.

Nhìn hai người hết sức ngông cuồng ở trước mặt, cô ta cắn môi, siết chặt nắm đấm, mặc cho móng tay ghim vào trong lòng bàn tay cũng không biết đau.

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, cười đến nở rộ, "Cô cũng đừng khó chịu, muốn trách thì trách mẹ cô quá xấu, ba của cô quá kinh sợ, nếu không cũng không sinh ra  cực phẩm như cô vậy."

"Thẩm Chanh! Có cái gì thì cô cứ nhắm vào tôi, đừng bắt nạt Tiểu Họa!"

Rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, dù cho biết là không có sức chống lại, Thẩm Minh vẫn lấy ra tôn nghiêm tối thiếu.

Nghe được hai chữ Thẩm Chanh, trong lòng Thẩm Họa chấn động, cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Chanh, lúc này mới so sánh cô và người trong trí nhớ....

"Tôi bắt nạt cô ta?" Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Anh đừng nói giỡn, dựa vào cô ta mà cũng xứng bị tôi bắt nạt ư!"

Thẩm Minh dường như bị lời của cô chọc giận, dùng ánh mắt thù hận nhìn cô, nắm chặt nắm tay.

"Sao? Muốn động thủ?" Nhìn thấy cử động của anh ta, Thi Vực nhẹ híp mắt lạnh, trong đôi mắt thăm sâu bộc phát không thể nắm lấy.

"Dùng vũ lực không giải quyết được vấn đề gì, tôi không động thủ được." Thẩm Minh khắc chế tức giận sắp bộc phát, buông nắm tay ra, mở miệng nói: "Tôi chỉ là muốn nhắc nhở các người, nhà họ Thẩm không phải dễ chọc, người nhà họ Thẩm cũng không phải dễ khi dễ."

"Xem đi ông xã, anh ta dùng nhà họ Thẩm để dọa người kìa! Phải làm sao đây, em đã sợ tới mức hoa dung thất sắc rồi!"

Thẩm Chanh làm ra một bộ dáng vô tội, nhưng cho dù là như vậy, cũng đẹp đến nỗi kỳ quái.

"Bà xã của tôi, chính là xinh đẹp bậc nhất thành Đô. Dù hoa dung thất sắc, ở thành Giang này, tự nhiên vẫn là bậc nhất."

"Ừ! Đúng vậy!"

"Nhà họ Thẩm thì tính là thứ gì?"

"Ừ! Đúng!"

"Cho nên bà xã, em có muốn trang đầu ngày mai là nêu ra vẻ đẹp của em và xấu xí ngu xuẩn của hai người này không?"

"Muốn!"

"Ừ, được."

Vừa dứt lời, Thi Vực liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

Khiến Thẩm Minh và Thẩm Họa không ngờ chính là, chưa tới hai phút, một đoàn phóng viên chen chúc mà đến, vây chặt hiện trường nước chảy không lọt.

Hiện trường quá mức hỗn loạn, Thẩm Họa bị người đụng ngã lăn trên đất, Thẩm Minh cũng bị chen đến một bên.

Nhìn nguyên một đám phóng viên giẫm qua trên người Thẩm Họa, anh ta tái mặt, "Tiểu Họa!"

Đáng tiếc đến cả tiếng nói của anh cũng bị tiếng ồn ào bao phủ.

Thẩm Họa quỳ rạp trên mặt đất, mặc cho bọn họ vô tình giẫm đạp, yên lặng chịu đựng đau nhức kịch liệt, nước mắt rơi xuống.

Mà bên này, là một bức tranh hoàn toàn khác biệt.

Thẩm Chanh soái khí ngồi ở trên nắp động cơ siêu xe màu đỏ, bày ra các loại tư thế chọc người, quyến rũ hấp dẫn, đẹp đến nỗi không muốn không được.

Mà Thi Vực luôn bá đạo, lại lười nhác dựa vào ở bên cạnh, giả làm những người đứng xem, bất quá anh - người đứng xem này, cũng quá mê hoặc mắt người rồi.

Đèn flash, âm thanh bấm máy, luân phiên tuần hoàn....

Hai người giống như là người đi ra từ trong tranh, tinh tế đến không có một chút tỳ vết nào, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, chụp như thế nào cũng hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.