Mặt xưng vù, quần áo vô cùng bẩn, tóc lộn xộn, bộ dạng nhếch nhác này, đâu có giống với danh một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Thẩm Họa ngày xưa, có bao giờ không phải là quang vinh chói lọi?
Mặc nhãn hiệu quần áo nổi tiếng, lái xe hàng hiệu, cầm túi xách hàng hiệu đi dạo cửa hàng nhãn hiệu nổi tiếng, gặp phải truyền thông, xưa nay luôn là đâm đầu xông lên, có bao giờ trốn tránh đi đâu?
Nhưng hôm nay, cô ta lại hận không thể có một cái lỗ để chui!
Nhìn thấy Thẩm Họa bị sợ thành cái dạng này, Thẩm Minh nâng cửa sổ xe lên, cởi áo khoác che lên trên người cô.
Nhưng phóng viên phía ngoài xe cững không có bởi vì một cử động kia của anh ta mà dừng động tác lại, chụp ảnh chụp ảnh, đặt câu hỏi đặt câu hỏi, tóm lại hiện trường muốn bao nhiêu hỗn loạn liền có bấy nhiêu hỗn loạn.
Nhìn hiện trường bên đó, tâm tình Thi Vực rất tốt, nhảy lên xe, ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh.
Bàn tay to bá đạo kéo eo nhỏ của cô qua, ôm cô vào trong lòng, cằm cương nghị dựa vào ở trên trán của cô, nhẹ giọng mở miệng: "Bảo bối, như thế nào, đối với biểu hiện của chồng em, còn hài lòng hay không?"
Thẩm Chanh ngẩng đầu, khóe môi vẽ ra một nụ cười diễm lệ như hoa, cô gật đầu, "Ừ! Thoả mãn!"
Đây là lần đầu tiên, cô cũng không nói gì trái lương tâm.
"Vậy em không bày tỏ gì sao?"
"Anh muốn tôi bày tỏ như thế nào?"
"Hôn một cái."
"...."
"Nhanh lên."
"...."
"Thẩm Chanh Tử, em không biết nói gì gọi là có ân tất báo sao."
"Họ Thi kia, anh không gọi tên đầy đủ của tôi sẽ chết sao!"
"Em không hôn tôi mới có thể chết."
"Cút! Ưm...."
Thi Vực xưa nay luôn bá đạo, cho nên anh tới vô cùng trực tiếp, trực tiếp áp đảo Thẩm Chanh.
Một nụ hôn sầu triền miên tới đột ngột lại mãnh liệt, Thẩm Chanh chống đỡ không được, phản kháng không xong, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Hình ảnh không thích hợp cho trẻ em này, trình diễn ở trước công chúng.
Người qua đường sợ hãi than: "Oa! Hình tượng này cũng quá duy mỹ rồi!"
Một người phụ nữ có vóc người đẹp, dung mạo yêu kiều, và một người đàn ông tướng mạo đẹp trai, bộ dáng anh tuấn, hôn nhau nóng bỏng ở trên một chiếc xe giá trị hơn hai ngàn vạn, đương nhiên duy mỹ!
Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, chỉ có một phút.
Rời khỏi môi Thẩm Chanh, Thi Vực thỏa mãn nhìn cô, bên môi tràn ra một nụ cười quyến rũ, "Bảo bối, có cảm giác động tâm hay không?"
Ánh mắt lộ liễu, giọng điệu mờ ám, khiến Thẩm Chanh lại có thể đỏ mặt!
Đúng, là đỏ mặt rồi!
Dựa vào!
Sao mặt lại nóng lợi hại như vậy!
Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết mức để trái tim chợt nhảy loạn bình tĩnh trở lại.
Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ở dưới ánh mặt trời lại có vẻ càng thêm đẹp trai quyến rũ như vậy, nhịp tim của cô lại bắt đầu trở nên nhanh hơn, trở nên loạn hơn.
Từ một phút đồng hồ hơn chín mươi lần, đến hơn một trăm lần, sau đó kéo dài lên cao....
Như là đã nhìn thấu tâm tư của cô, Thi Vực lưu manh giương môi, giọng nói vô cùng từ tính tràn ra từ giữa môi anh: "Để cho tôi nói trúng?"
"Nói trúng em gái anh!"
Thẩm Chanh giận mắng một tiếng, xoay người nhảy xuống xe.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực giơ khóe môi đẹp mắt lên, nhanh chóng nhảy một cái, bước xuống từ trên xe.
Thấy Thẩm Chanh sắp đi, anh bước xa tiến lên, một phát chế trụ cổ tay của cô.
Không nói một lời, trực tiếp lôi kéo Thẩm Chanh ngồi vào trên ghế lái của xe, sau đó thay cô buộc dây an toàn, đóng cửa xe.
Thẩm Chanh hoàn toàn không hiểu rõ hành vi của anh, đang muốn hỏi anh muốn làm gì, lại thấy anh dùng một tay chống đỡ ở trên cửa kính xe, đưa chìa khóa xe qua, "Thử xem."
Thẩm Chanh cũng không nhận, chỉ là hỏi anh, "Thử cái gì?"
"Thử xem có thích hay không."
"Nguyên nhân?"
"Không có có nguyên nhân, bảo em thử em liền thử."
Thẩm Chanh lạnh lùng nói: "Không có tâm tình, không muốn thử."