Điện thoại của Thẩm Chanh đúng lúc vang lên vào lúc này.
Lấy ra điện thoại di động từ trong túi quần ra, liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua màn hình tiếp nghe điện thoại.
"Là Thẩm Chanh sao?"
"Ừ."
"Còn nhớ rõ tớ không, tớ là bạn học cao trung của cậu, Lâm Tiểu Miêu!"
"Ừ."
"Hiện tại một đám bạn học cũ chúng ta đang tụ hội ở bên ngoài, cậu có muốn đi ra cùng nhau chơi đùa không, tất cả mọi người rất là nhớ cậu đấy!"
"Không được."
"Ôi chao Thẩm Chanh, cậu tới đi. Đều đã nhiều năm không gặp mặt, đi ra tâm sự cũng tốt mà."
"Các người chơi đi."
"Thôi đi, có phải con đường thăng chức tiến chức của cậu quá nhanh nên xem thường những người bạn học cũ như tụi này rồi đúng không?"
"...."
"Như vậy đi, nếu cậu còn coi tụi này là bạn bè, liền đi đến tụ họp, không đến đây, sau này cũng đừng gặp mặt nữa..."
Lâm Tiểu Miêu bên kia điện thoại nói rõ ràng tình huống và địa chỉ, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Trung Minh liếc nhìn con gái của mình, nói: "Đi đi con gái, không thể để cho người ta nghĩ con quá thanh cao. Những bạn học này của con, cha còn không biết sao?"
"Nếu con không đi, không biết bọn họ nói con thành dạng gì đâu!"
"Hơn nữa, hiện tại thái độ tính toán phủi sạch quan hệ với toàn bộ mọi người trên thế giới này của con, cha đã có chút nhìn không nổi rồi."
"Đi ra ngoài hít thở không khí, trở về lửa giận cũng không lớn như vậy nữa."
"Còn có, miếng cha con tham lam, con đi tụ hội, nhân tiện mang một ít thức ăn ngon trở về!"
"Đi đi, đi đi...."
Thẩm Chanh căm tức nhìn ông một cái.
Cuối cùng, cha già ma bài bạc đeo bám dai dẳng, cô lần đầu tiên thỏa hiệp rồi.
Chỉ là trước khi ra cửa, cô lại nói một câu khiến người ta hộc máu: "Tối nay trở về không có canh gà uống, đốt bài của cha!"
Tám giờ năm mươi phút.
Trong nhà hàng cao cấp của thành phố.
"Lâm Tiểu Miêu, bạn trai phú nhị đại này của cậu đối với cậu cũng không tệ lắm đúng không?"
"Tàm tạm thôi! Dù sao gọi là đến, tớ thích túi hàng hiệu và quần áo linh tinh gì đó, liền ném thẻ cho tớ tùy tiện chà."
"Vị kia của tớ cũng vậy, chỉ cần tớ thích, liền mua cho tớ ngay!"
"An An, Tiểu Miêu, các người cũng đừng ở đó khoe của nữa. Những người nghèo khổ như tụi này đến đi làm cũng phải chen xe buýt. Thật là không có cách nào so sánh với hai người đâu...."
"Đúng vậy, đúng vậy, hai người nói thêm gì nữa, chúng ta thật nên tìm một cái lỗ để chui vào rồi..."
"Đúng rồi, đợi lát nữa Thẩm Chanh đến, chúng ta phải khách khí với người ta một chút."
"An An, cậu đừng nói như vậy, xưa nay chúng ta đều rất khách khí với bạn học cũ mà."
"Tớ nói Lâm Tiểu Miêu, cậu đừng ở chỗ này giả bộ nghiêm chỉnh, ai không biết điểm xảo quyệt này của cậu. Lần đó tụ hội, không phải cậu nói bâng quơ vài ba câu liền khiến cho người ta vô cùng xấu hổ ư?"
"Ừ cái đó, cũng là cậu tương đối hiểu rõ tớ nha, An An."
"Còn không phải sao."
"Tớ nói các cậu - những phụ nữ này, sao lại có nhiều tâm kế dùng không hết như vậy chứ, không phải là tụ hội với nhau ư, có cần thiết phải nhằm vào bạn học cũ trước kia không?"
"Thẩm Chanh người ta lúc đi học hơi quê mùa một chút, tính cách không phải rất tốt thôi ư! Người ta cũng đâu có làm gì khiến các người chướng mắt đâu chứ?"
"Một lát nữa cậu ấy đến rồi, mọi người cũng đừng đả kích cậu ấy đấy."
"Stop đê...... Cô ta cũng không phải là gì của đám đàn ông thối các người, nguyên một đám các người đau lòng cái gì hả...."
"...."
Nam nam nữ nữ hơn mười người tới, ngồi vây quanh một bàn ăn khoảng mười mét.
Bọn họ đang ung dung tự đắc uống rượu đỏ, chuyện trò vui vẻ vây quanh đề tài một 'Thẩm Chanh' tầm thường.