"Chị Đào Đào, sao chị biết nhiều chuyện như vậy? Chị biết được chuyện của thiếu gia và thiếu phu nhân từ khi nào thế."
"Chị à, còn không phải nghe người ta nói sao."
"Nghe ai nói?"
"Được rồi, các người cũng đừng hỏi nữa." Đào Đào cười cười, "Lời này một truyền mười mười truyền một trăm, cũng không biết có truyền thay đổi hay không. Chị chính là thuận miệng nói như vậy, không thể coi như thật. Hơn nữa, thiếu gia mua xe đưa cho ai cũng có thể, nhưng chính là không dính nổi lên người chúng ta!"
"Chị Đào Đào nói đúng, dù sao cũng không phải đưa cho chúng ta, chúng ta ở đây lo vớ vẩn làm gì."
Một phen nghị luận qua đi, đám nữ hầu giải tán lập tức.
Đào Đào liếc nhìn xe thể thao ngừng ở cách đó không xa, trong ánh mắt hiện lên chút đố kỵ.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, đi vào nội sảnh, nhìn thấy Tôn Nham chờ ở bên trong.
Cô lạnh nhạt lướt mắt nhìn anh ta, "Có chuyện gì sao?"
Tôn Nham gật đầu, đứng dậy, vẻ mặt có chút phức tạp, chần chờ một chút, mới mở miệng nói: "Một tiếng trước, Thái Toàn ở sòng bạc cắt cổ tay tự sát."
Thẩm Chanh nhìn anh ta, vẻ mặt và cảm nghĩ không có chút thay đổi nào, chỉ là lạnh lùng hỏi: "Tình huống thế nào."
"Đã đưa đi bệnh viện, xem như bảo toàn mạng rồi."
"Ừ."
Lạnh lùng quẳng xuống một chữ, Thẩm Chanh xoay người đi lên cầu thang.
"Thiếu phu nhân." Tôn Nham gọi cô lại, "Thiếu gia nói, ông ta sống hay chết, do cô quyết định."
Thẩm Chanh dừng bước lại, quay đầu lại, trong mắt hiện ra hơi lạnh, "Ông càng muốn chết, thì càng không thể để cho ông ta chết. Bảo người trông chừng kỹ ông ta, đừng để cho ông ta cơ hội tìm chết một lần nào nữa."
Đã làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, hiện tại muốn chết, nào có dễ dàng như vậy?
Thẩm Chanh cô, cho tới bây giờ cũng không phải là một người lương thiện.
Không đành lòng nhìn ông ta chết, nhưng có thể dùng lạnh lùng để đối phó, thậm chí là thờ ơ, khoanh tay đứng nhìn vào lúc ông ta thống khổ.
Trên thế giới này, chưa có người nào sẽ mềm lòng với kẻ thù của mình.
Kể cả cô.
Sát khí, Tôn Nham đọc được sát khí mãnh liệt từ trong lời của cô.
Anh ta theo bản năng lùi về phía sau một bước, giống như trưng cầu mở miệng, "Như vậy, có cần để lộ tin tức của Thái Toàn ra không?"
Tuy rằng thời gian tiếp xúc với Thẩm Chanh cũng không lâu, nhưng Tôn Nham giống như đã biết, nên dùng cách như thế nào đi suy đoán tâm tư của cô.
"Ừ."
Thẩm Chanh thản nhiên mở miệng, giống như quanh thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
Lạnh lùng của cô, khiến Tôn Nham cảm thấy có chút không nắm chắc, rõ ràng không có nói sai cái gì mà....
"Còn chưa đi?"
Thẩm Chanh híp con ngươi, ánh mắt nguy hiểm đảo qua người anh.
"Khụ!" Tôn Nham vội ho một tiếng, "Đi, đương nhiên đi! Nhưng trước khi đi, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi thiếu phu nhân...."
"Sao?"
"Thiếu phu nhân, cô thích chiếc xe thiếu gia tặng không!"
"Tặng?" Không phải để cô thử sao?
"Không sai, chiếc xe kia, là thiếu gia tặng cho thiếu phu nhân!"
"Tại sao?" Chiếc xe thể thao kia trị giá hơn hai ngàn vạn, tại sao người đàn ông đó lại mạnh tay với cô như vậy?
"Bởi vì thiếu gia nói, chiếc xe kia có thể để cho thiếu phu nhân người đủ mặt mũi!"
"...."
"Thiếu gia còn nói, nếu thiếu phu nhân người cảm thấy không thích, đập phá là được rồi."
"...."
"Cho nên thiếu phu nhân, người cảm thấy thích hay là không thích?"
"...."
"Thiếu phu nhân?"
"...."
"Thiếu phu nhân...."
"Ngậm miệng lại, cầm chìa khóa lái xe đi!"
Thẩm Chanh lạnh lùng nói xong, trực tiếp ném chìa khóa xe cho Tôn Nham.
Nhưng Tôn Nham không chịu tiếp, mặc cho chìa khóa xe rơi trên mặt đất, lùi về phía sau một bước, liều chết mở miệng: "Thiếu gia nói, dù thiếu phu nhân người không thích, cũng phải cầm!"