Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 153: Bể bơi của thiếu gia, cô không thể dùng



Editor: May

Thẩm Chanh lên trên lầu, vốn muốn tìm một bộ đồ ngủ đi phòng tắm tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua ban công trong phòng, thông qua ban coiong cửa sổ sát đất thấy được trong vườn hoa dưới lầu có một bể bơi.

Bể bơi rất lớn, ít nhất phải là 200 mét vuông.

Chung quanh bể bơi đều là dùng gạch pha lê xây thành, nước bể bơi sạch sẽ trong suốt, nhìn một cái liền có thể nhìn tới đáy.

Điều kiện tốt như vậy, không ngâm tắm sẽ có lỗi với chính mình!

Thẩm Chanh thay đổi một kiện áo hai dây, và một cái quần short bó sát mông, đi xuống lầu.

Vừa xuống bể bơi, nước vẫn chưa quá đầu gối, chỉ thấy Đào Đào liền vội vàng chạy tới từ đàng xa, như là nhận lấy rất nhiều kinh hãi, "Thẩm tiểu thư, cô không thể xuống dưới!"

Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Nguyên nhân?"

Đào Đào đi đến trước mặt cô, giải thích: "Thiếu gia thích sạch sẽ, bể bơi ngài ấy dùng, không ai có thể dùng."

Thẩm Chanh nghe tiếng, chợt mỉm cười, "Người khác của cô là chỉ tôi sao?"

Đào Đào ra vẻ sợ hãi: "Thẩm tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý nhằm vào cô. Chỉ là thiếu gia đã thông báo, không cho phép bất kỳ ai tới gần bể bơi, càng không thể xuống nước. Kính xin Thẩm tiểu thư thứ lỗi, không nên làm khó một người làm như tôi."

Lời nói này thật là dễ nghe!

Thẩm Chanh cong cong khóe môi, cười đến càng sáng lạn, "Xin lỗi, xuống cũng đã xuống, sợ là trong chốc lát cũng không lên nổi."

Nói xong, cô cứ như vậy đối mặt với Đào Đào, giang hai cánh tay, khẽ nghiêng thân thể về phía sau, mang theo ý vị khiêu khích, trực tiếp ngã về sau....

Động tác này nhìn như không caant thận, lại đẹp đến nỗi kinh người.

Thẩm Chanh thậm chí cũng không hề nháy mắt một lần nào, liền chìm vào trong nước.

Hoa nước nở rộ, rất nhanh liền khôi phục lại yên tĩnh....

Đào Đào đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.

Không phải bởi vì dáng người kiêu ngạo và thế bơi hoàn mỹ của người phụ nữ dưới nước, mà là vì tư thái phách lối của cô.

Sở dĩ Đào Đào sẽ cảm thấy kinh ngạc, là có nguyên nhân.

Tuy rằng Thi Vực không thường ở dinh thự này, nhưng đồ đạc của anh, cho tới bây giờ đều không cho phép bất kỳ ai đụng vào.

Bể bơi này, chính là một cấm địa!

Thậm chí ngay cả người hầu đổi nước mỗi ngày cho bể bơi này, cũng không dám đi vào trong bể bơi lúc thay nước, cho nên mỗi ngày trình tự đổi nước đều sẽ rất phức tạp, bình thường đổi nước một lần, ít nhất cũng phải ba tiếng.

Nếu như là mùa đông, còn phải đổ nước nóng vào trong bể bơi, là nước nóng vận chuyển tới từ suối nước nóng tự nhiên ở thành Giang, mà không phải nước ấm đun nóng!

Xa xỉ, chú trọng như vậy, dù thật sự để người hầu trong dinh thự đụng vào, chỉ sợ bọn họ cũng không dám.

Nhưng là Thẩm Chanh đã mở ra tiền lệ đầu tiên, hơn nữa còn chưa được cho phép xuống.

Đối với cái này, Đào Đào không hiểu rõ.

Đợi cho Thẩm Chanh nổi lên mặt nước từ đáy hồ bơi, cô ta lại lên tiếng nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, thừa dịp trước khi thiếu gia chưa trở về, cô vẫn là lên đây đi, bằng không, thiếu gia sẽ tức giận."

Đối với lời nói của cô ta, Thẩm Chanh làm như không nghe thấy.

Cô nằm ở trên mặt nước, chỉ là dùng chân nhẹ nhàng lắc lư, thân thể liền hướng về giữa hồ bơi.

Từ xa nhìn lại, giống như là một phong cảnh duy mỹ, đẹp mắt, rồi lại khiến người ta cảm thấy có chút không chân thực.

Thấy cô không chịu lên, Đào Đào vẫn không chịu thôi, chạy đến bên bể bơi, hô: "Thẩm tiểu thư, tôi biết cô là người thông tình đạt lý, nhất định sẽ không cố ý khó xử tôi, mau lên đây đi."

Đào Đào không phủ nhận mình có tư tâm, không thể thấy người khác hưởng thụ món đồ cô ta không thể hưởng thụ.

Nhưng chủ yếu nhất, chính là bởi vì lo lắng Thi Vực sẽ tức giận.

Nghĩ muốn tiếp tục lưu lại làm việc trong dinh thự, ngoại trừ an phận thủ thường, chính là hết lòng trung thành, cho nên cô ta không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.