Thi Vực cũng không tức giận, khóe môi giơ lên một nụ cười ý vị thâm trường, anh cúi người, cầm điện thoại bị ném ở trong tủ quần áo qua, ưu nhã mở màn hình khóa, lấy ra một số 'bà xã' trong đám con số trong danh bạ cho cô thấy.
"Lưu như vậy, em hài lòng không."
Nụ cười của anh ngả ngớn lại rõ ràng, mang theo vài phần tác phong không đúng đắn.
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn, cũng không tính để ý tới anh, đưa tay đẩy anh, anh bất động, cô dứt khoát khom người chui ra từ dưới tay của anh.
Cầm quần áo trở lại phòng ngủ, đi vào phòng tắm thay.
Đợi đến khi thay xong quần áo đi ra, cô không nhìn thấy Thi Vực, chỉ thấy mảnh nhỏ điện thoại đầy đất.
Không, không thể nói là mảnh nhỏ, xác thực mà nói phải nói là bã vụn!
Đây là điện thoại di động của cô!
Lúc trước bị Thẩm Họa lái xe va chạm như vậy, điện thoại di động của cô đã rơi đến không còn hình dáng, nhưng ít nhất còn có thể khởi động máy và gọi điện thoại.
Nhưng hiện tại, đã hoàn toàn thay đổi....
Chỉ là cô không biết, sở dĩ điện thoại di động của cô sẽ biến thành như vậy, hoàn toàn là bởi vì Thi Vực phát hiện bí mật trong điện thoại của cô.
Mà bí mật kia, chính là danh xưng cô ghi chú cho Thi Vực: Cầm thú biến thái khốn kiếp!
"Dựa vào!"
Ngoại trừ tức giận, chính là nổi giận.
Xoay người đi đến trên ban công, đang định ngồi xuống ở trên ghế sofa, liếc mắt liền thấy trên bàn để máy vi tính đặt một bộ điện thoại mới.
Mặt dưới điện thoại di động đè một tờ giấy, trên giấy chỉ có hai chữ: Đền bù.
Nhìn thấy hai chữ vững vàng có lực trên giấy này, lửa trong lòng Thẩm Chanh liền một cổ một cổ xông thẳng lên.
Có tiền có thể bá đạo như vậy sao?!
Đập phá rồi đền bù!
Đền bù ông cụ ông bác anh ta ấy!
Thẩm Chanh đưa tay lấy di động qua, xúc cảm điện thoại rất tốt, điện thoại muốn nặng hơn bình thường một chút.
Màn hình năm tấc, màu đen đẹp mắt, chung quanh thân điện thoại đều là kim cương lóa mắt.
Không cần nghĩ cũng biết, đây là một chiếc điện thoại có giá cả xa xỉ.
Nhưng dù chiếc điện thoại này đắt hơn nữa, cũng dẹp loạn không được lửa giận trong lòng Thẩm Chanh.
Đặc biệt sau khi trượt màn hình mở khóa, thấy trên hình nền di động là đàn ông đẹp đến nỗi như là yêu nghiệt, cô liền tức giận hơn!
Anh ta thiếp lập hình nền điện thoại di động của mình thành hình của cô còn chưa tính, hiện tại lại có thể thiết lập hình nền chiếc di động này thành hình của anh ta.
Ầm!
Thẩm Chanh đưa tay liền ném điện thoại di động ra.
Cô dùng lực độ không nhỏ, nhưng mà.... điện thoại không có ngã hư.
Cô nhíu mày, đi lên trước nhặt di động lên, lại dùng lực ném một lần!
Đáng tiếc, điện thoại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
"Dựa vào!"
Cô tức giận mắng một tiếng, vừa nhặt di động lên, điện thoại liền chấn động.
Hiển thị cuộc gọi đến: Ông xã!
Thẩm Chanh:....
Nhất định phải làm màu ra vẻ như vậy sao?
Cô tức giận ấn phím trả lời, trong điện thoại di động liền truyền đến giọng nói dồi dào từ tính: "Bảo bối, chiếc điện thoại này là thiết kế dành cho người phụ nữ bạo lực như em, phi thường có tính người, không những phòng rơi vỡ, còn không thấm nước. Cho nên dù em muốn phá hủy chiếc điện thoại này hơn nữa, cũng phải nhịn cho tôi!"
"Thi Vực! Anh hồn nhạt!"
Thi Vực gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng bây giờ của Thẩm Chanh, không kiềm được phát ra một tiếng cười nhẹ: "Em có thể sửa chữa sổ danh bạ trong điện thoại, nhưng tôi có thể bảo người ta điều hành hệ thống sửa lại. Hiểu chưa, hửm?"
"Anh biến thái!"
"Dù là biến thái, cũng chỉ đối với em."
"...."
"Buổi tối ăn cơm thật ngon rồi ngủ đi, tôi có việc, phải ra khỏi nước vài ngày."
"Không ăn cơm! Không ngủ được!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, bộ dạng kiêu ngạo, rõ ràng chính là đang làm nũng.
"Có thể, vậy tôi không đi, buổi tối trở về với em."
"...." Thẩm Chanh im lặng một giây, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi, ăn! Tôi, ngủ!"
"Ừ, lúc này mới ngoan."
"...."
"Có chuyện gì, gọi cho Tôn Nham, anh ta sẽ giải quyết giúp em."
"Anh yên tâm, tôi sẽ gây phiền toán đến cho anh thật tốt...."