Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 165: Ra tay thật là nặng!



Editor: May

Trong lucvs hỗn loạn, Thẩm Chanh chỉ cảm thấy mình bị xóc nảy đến khó chịu.

Cô cố hết sức mở mắt ra, trước mắt là tối đen như mực.

Chỉ vùng vẫy một chút, cô liền nhận ra tình cảnh hiện tại của mình.

Nếu như đoán không sai, cô là bị mấy người vừa rồi bắt lại!

Hiện tại, hẳn là bị nhốt ở trong bao gai đi.

Lặng yên đưa tay, vuốt vuốt cổ có chút đau nhức, cô thầm mắng ở trong lòng. Dựa vào! Ra tay thật là nặng!

"Còn bao lâu sẽ đến?"

Bên tai, vang lên giọng nói khàn khàn của đàn ông.

"Phía trước chính là đường ngoài bến cảng, đại khái còn muốn 40" mới đến." Người đàn ông lái xe trả lời.

"Lái nhanh một chút, cô ta hẳn là sắp tỉnh rồi!"

Người đàn ông nói xong, xoay người, đưa chân đá ở trên bao bố.

Thẩm Chanh biết hắn là đang cố ý dò xét, cho nên nhịn đau không có phát ra một chút âm thanh.

Cho là cô chưa có tỉnh, lúc này tên đàn ông đó mới buông lỏng cảnh giác, tựa ở trên cửa sổ xe ngủ gật.

Đây là một cỗ xe minivan rất cũ kỹ, bên trong chỉ có một hàng ghế ngồi, ghế ngồi phía sau trống không, Thẩm Chanh bị ném ở vị trí ghế sau cùng.

Bị nhốt ở trong bao gai, không có một chút tia sáng, Thẩm Chanh hoàn toàn ở trong một hoàn cảnh tối đen.

Cô không biết rõ trong xe có mấy người, cô cũng không rõ vị trí của mình.

Cô không dám lộn xộn, bởi vì sợ bị phát hiện.

Luôn đợi đến khi xe lái đến một con đường cũ, bắt đầu xóc nảy kịch liệt, cô mới có cơ hội cầm điện thoại ra.

Đầu tiên khi lấy điện thoại di động ra, cô chỉnh độ sáng điện thoại đến mức thấp nhất, sau đó chuyển thành tĩnh âm.

Lật số điện thoại của Tôn Nham ra, gửi đi một tin nhắn, sau đó nhanh chóng cất điện thoại di động lại.

Xe vẫn đang duy trì xóc nảy, cô lấy từ túi quần trong ra môt cây dao găm, cây dao găm này, là cô vừa ra đến trước cửa liền cố ý mang trên thân thể, không ngờ thật sự lại có tác dụng.

Cô dùng dao găm nhẹ nhàng đâm một cái lổ nhỏ ở trên bao bố, híp mắt nhìn bên ngoài.

Phương hướng đối điện đầu xe minivan, trên ghế ngồi phía trước, ngồi hai người đàn ông có vóc dáng cường tráng, chỗ lái xe và trên tay lái phụ chia ra ngồi xuống một người đàn ông.

Tổng cộng bốn, đều đội khăn trùm đầu.

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, thu hồi tầm mắt, bắt đầu nghĩ biện pháp thoát thân.

Qua khoảng mười lăm phút, xe lái đến trên một con đường nát, mặt đường cao thấp không bằng phẳng, gồ ghề khắp nơi, xe một đường xóc nảy, về cơ bản chưa từng dừng qua.

"Tao - Shit! Đường này cũng quá khó đi rồi!" Người đàn ông lái xe chửi mắng, hiển nhiên có chút khó chịu bởi vì con đường này.

"Đừng nói nhảm, lái nhanh một chút, kịp giao người đến trên tay lão đại trước chín giờ." Tên đàn ông đằng sau không kiên nhẫn thúc giục một câu.

"Đường nát như vậy, không có cách nào lái nhanh được, bên cạnh chính là vách núi, chỉ sơ ý một chút xe sẽ lật đi, mệnh cũng mất." Tên đàn ông lái xe nói thầm.

Lời của hắn ta mới rơi xuống, săm lốp liền rơi vào một cái hố lớn, sau đó là một trận xóc nẩy kịch liệt.

Mấy đàn ông trong xe nhanh chóng bắt lấy tay lái, lúc này mới ổn định thân thể lảo đảo muốn ngã.

Thẩm Chanh thừa dịp vào lúc này, mở ra ở trên bao bố một vết rách thật dài.

Bởi vì xe xóc nảy được lợi hại, mấy đàn ông trên xe không có ai phát hiện khác thường.

Thẩm Chanh lặng lẽ vươn tay ra, dựa vào cảm giác sờ đến khóa cửa xe phía sau.

Chiếc xe này hẳn là có chút tuổi đời, thiết kế khóa xe đơn giản cẩu thả, cô chỉ dùng ngón tay vừa nhấc cửa xe, cửa xe liền mở rồi.

Lại là một trận xóc nảy, xe đã giảm bớt tốc độ.

Thẩm Chanh đưa tay đẩy cửa xe ra, chui ra từ trong bao bố, cắn răng, lòng đầy căm phẫn, trực tiếp nhảy xuống từ trên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.