Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 170: Nhiều chuyện! Giảm tiền lương!



Editor: May

Đè dị thường trong lòng xuống, Thẩm Chanh lạnh nhạt nói một câu: "Không cho phép trở về, công việc quan trọng hơn. Hơn nữa tôi là một người tiêu hao, nếu anh không kiếm nhiều tiền, sợ anh không nuôi nổi."

Tôn Nham:.... Tiêu hao nhiều hơn nữa, ông chủ cũng có thể nuôi nổi được thôi!

Điềm Tâm: "Gâu gâu ô...." Như là nói: Chủ nhân tôi có tiền, nuôi nổi nữ chủ nhân người.

"Dù nuôi em mười đời, gia cũng nuôi nổi!" Thi Vực, vẫn là không ai bì nổi, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua sự hiện hữu của anh như vậy.

"Anh lợi hại, được chưa." Thẩm Chanh không phủ nhận lời của anh, chỉ nói là: "Tôi mang Điềm Tâm về rồi!"

"Ừ, có thể mang về, nhưng cách nó xa một chút. Súc sinh này ghen ghét em, sẽ đối nghịch với em. Nếu nó nổi điên, liền giam nó một tháng."

"Biết."

Tôn Nham:.... Ông chủ không sao thật chứ? Lại còn muốn trông nom cả loại chuyện vụn vặt này, quả thực là không phù hợp logic!

Điềm Tâm ngẩng cao thét dài: "Hú.... Ô! Gâu gâu gâu...."

Nhìn bộ dạng uất ức này của Điềm Tâm, Thẩm Chanh không nhịn được cong khóe môi lên, nói: "Hôm nay tiểu súc sinh biểu hiện không tệ, cắn vài tên ngu xuẩn."

"Hả?"

"Không có gì, anh bận rộn, cúp đây."

Thẩm Chanh dường như không có ý định nói chuyện vừa phát sinh cho anh biết, đang muốn tắt điện thoại, Tôn Nham lại đoạt di động trở về.

"Ông chủ, hôm nay thiếu phu nhân bị bắt cóc!"

Tôn Nham nhanh miệng, Thẩm Chanh hoàn toàn không thể ngăn cản anh ta, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta, bảo anh ta tốt nhất ngậm miệng lại.

"Bắt cóc? Ai làm!" Giọng nói của Thi Vực, đột nhiên lạnh xuống, hơn nữa còn mang theo một cổ sát khí mãnh liệt!

Tôn Nham vội vàng trả lời: "Là Thẩm Bác."

"Thẩm Bác? Xem ra ông ta chán sống rồi." Giọng nói âm lãnh, tựa như một thanh dao găm sắc bén, có thể cắt làn da người.

Tôn Nham không nhịn được run rẩy một chút, lạnh, lạnh đến tận xương rồi.

"Thẩm Chanh Tử, em có bị thương không?" Trong điện thoại di động, truyền đến giọng nói của Thi Vực

Thẩm Chanh liếc nhìn trừng Tôn Nham, cầm điện thoại từ trong tay anh ta, rầu rĩ mở miệng: "Tôi có thể không tốt sao! Chỉ mấy tên phế vật, cũng có thể làm tôi bị thương sao?"

"Em lợi hại như vậy, sao lại để người ta bắt được."

"Đó là tâm trạng tôi tốt, vui đùa với bọn họ một chút."

"Đùa? Em cho rằng Thẩm Bác là ngồi không, ông ta ra tay với em dưới tình huống biết em là người phụ nữ của tôi, đây là muốn muốn mạng của em!" Giọng nói của anh lạnh đến mức dọa người cỡ nào.

"Ông ta muốn mạng của em, cũng phải nhìn tôi có cho hay không."

"...."

Lần đầu, Thi Vực không tìm được lời phù hợp đến phản bác Thẩm Chanh.

Bởi vì Thẩm Chanh nói không có sai, mặc kệ là ai muốn mạng của cô, đều phải qua cửa của Thi Vực này.

Có người cưng chiều, nuông chiều, bảo vệ, còn sợ gì.

"Không cho phép làm xằng làm bậy, chờ tôi trở lại, nghe rõ chưa." Không phải trưng cầu, không phải dò hỏi, mà là cảnh cáo.

"Biết rồi, dài dòng." Thẩm Chanh không kiên nhẫn trả lời một câu.

"Thẩm Chanh Tử, xem ra là tôi làm hư em rồi, hửm?" Giọng nói sâu lắng, lộ ra một chút nguy hiểm.

"...." Vừa nghe đến ba chữ Thẩm Chanh Tử, trong lòng Thẩm Chanh sẽ không vui, vì vậy không để ý đến anh.

"Không nói gì? Rất tốt."

"...."

"Tối nay gặp."

"Gặp sợi len! Chuyện của anh bên kia còn chưa có làm tốt thì về làm gì, tôi đâu phải là đứa trẻ, chẳng lẽ còn không chăm sóc được mình ư? Cùng lắm thì tôi không đi loạn là được rồi!" Cô chỉ là thích gây ra chút phiền toái, làm xằng làm bậy, cho tới bây giờ cô đều luôn sôi nổi.

"Ừ, nhớ kỹ lời nói của em."

"Có thể cúp chưa?"

"Ừ!" Thi Vực vững vàng quẳng xuống một chữ, cúp điện thoại.

Thẩm Chanh ném điện thoại cho Tôn Nham, thưởng anh ta một cái liếc trắng mắt, "Nhiều chuyện! Giảm tiền lương!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.